Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 20 - Chương 37: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần

Quyển 20 - Chương 37: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thầnQuyển 20 - Chương 37: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần
Khi cửa phòng mở ra lần thứ hai, Kỳ Vị thấy Phong Quang ngồi trên giường mơ màng sắp ngủ, hắn bước qua ôm cô vào trong ngực giống như trẻ con,"Cơm nấu xong rồi, còn muốn ăn nữa không?"
"Ăn..." Cô miễn cưỡng tỉnh táo lại, bởi từ trước đến nay cô không bao giờ đi ngược lại mong muốn của cái bụng mình cả.
Kỳ Vị nhẹ nhàng bế cô rời giường, ra khỏi phòng, đi thẳng tới bàn ăn. Cô ngồi trên đùi hắn, nhìn chiếc thìa hắn đưa qua, cô còn có chút không phản ứng kịp.
Hắn cười,"Há miệng"
".." Phong Quang chỉ trầm mặc trong chớp mắt, liền nghe lời mở miệng ra. Cô nhai nuốt xong đồ ăn trong miệng, hắn lại cầm cái muỗng đưa tới, cô rốt cuộc không nhịn được mà nói:
"Tôi có thể tự ăn."
"Thú nhỏ cần phải được che chở cẩn thận." Một tay khác của hắn lại cầm khăn tay lau đi dầu mỡ trên khóe môi cô, khẽ cười nói:
"Hiện giờ Phong Quang tựa như thú con cực nhỏ vậy."
Không phải nói về tuổi, mà là nói dáng vẻ hiện tại của cô cực kỳ yếu ớt, ít nhất, hắn muốn nuôi cô mập mạp khỏe mạnh một chút, như vậy thể lực lúc ở trên giường của cô mới có thể tốt lên được.
Phong Quang không nói gì, ngoan ngoãn nhận sự phục vụ "tri kỷ" của hắn. Cô đã nghĩ không chỉ một lần, rằng người đàn ông này có lẽ đã xem thế giới động vật nhiều quá mức rồi.
Cuối cùng, sau khi cô ăn no, thật sự không nhịn được mà ngủ mất, Kỳ Vị đưa tay xoa đầu cô đang tựa vào ngực mình, lấy ra một viên thuốc màu trắng, nói với giọng cực nhẹ,"Phong Quang, ăn nó rồi hãy đi ngủ."
Đôi mắt Phong Quang hơi mở ra,"Đây là cái gì?"
"Thuốc tránh thai." Ba chữ đơn giản, nhẹ như gió thoảng mây trôi.
Cô sửng sốt trong chốc lát, không chút do dự cầm viên thuốc bỏ vào miệng, nhận lấy cốc nước hắn đưa tới, nuốt xuống rất nhanh. Tiếp theo cô nhắm mắt lại, nhưng căn bản là không buồn ngủ chút nào.
"Phong Quang..." Hắn bế cô lên đi về phòng, nói với vẻ hơi áy náy,"Tôi biết đàn ông để phái nữ uống thuốc tránh thai là một loại hành vi rất không tốt. Em yên tâm, từ nay về sau tôi sẽ uống thuốc, sẽ không để em phải Phong Quang không nói gì cả, giống như đã ngủ rồi.
Hắn đặt cô lên giường trước, rồi mới đi tắt đèn, lại rất nhanh chóng nằm xuống bên cạnh cô, thuần thục ôm cô vào trong lòng. Một bàn tay hắn sờ vào giữa hai chân cô, trên người cô chỉ mặc áo sơ mi của hắn, nhưng dưới áo sơ mi kia, lại không có mảnh vải nào. Gần như ngay lập tức, thân mình cô cứng đờ.
Kỳ Vị thu tay lại, ôm cô khẽ than,"Tôi chỉ muốn xem vết thương của em một chút... Nếu em không thích, thì tôi sẽ không chạm vào."
Thân thể cô lúc này mới chậm rãi thả lỏng.
Ngày hôm sau, là một ngày trời nắng.
Trần nhà trắng tỉnh, gió thổi nhẹ vào từ ngoài cửa sổ, còn có mùi nước sát trùng. Tất cả những điều này đều khiến Phong Quang hơi hoang mang, nhưng rất nhanh cô cũng nhận ra, đây là văn phòng của Kỳ Vị, mà cô lại đang dựa vào trong lòng hắn. Chẳng qua cô chỉ ngây ra trong chốc lát, liền kéo ống tay áo mình lên, phát hiện dấu vết trên thân thể đã dần dần phai nhạt.
"Có đói bụng không?" Trên bàn của Kỳ Vị bày rất nhiều món ăn, khác biệt hoàn toàn với chiếc bàn chỉ bày tài liệu làm việc lúc trước
Cô lắc đầu không muốn ăn, cũng không có hứng thú hỏi hắn có phải mới sáng sớm đã làm trò trước mặt người khác mà ôm cô từ ký túc xá tới đây hay không.
Cô cũng chỉ là một con thú bông mà thôi, không khác gì với đám thú bông mà hắn thu thập được cả. Thú bông không cần có cảm xúc.
Cô không có ưu điểm gì, ưu điểm duy nhất chính là có thể nhận rõ hiện thực.
Kỳ Vị hôn tên môi cô, loại nụ hôn dịu dàng này luôn có thể khiến cô hô hấp dồn dập, tay hắn đã tiến vào áo sơ mi của cô, chạm đến da thịt bóng loáng. Giữa lúc môi răng cọ xát, hắn nhẹ giọng hỏi:
"Thân thể em có còn đau không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận