Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 10 - Chương 5: Công lược anh trai muốn hủy diệt thế giới

Quyển 10 - Chương 5: Công lược anh trai muốn hủy diệt thế giớiQuyển 10 - Chương 5: Công lược anh trai muốn hủy diệt thế giới
Phong Quang mười một tuổi đã học lớp năm rồi, tình cảm của nó và Quý Du càng ngày càng tốt, cũng càng thích Quý Miên luôn nói chuyện rất dịu dàng với nó. Cuộc sống ở trong mắt nó dường như ngày nào cũng đẹp, nhưng chỉ có một chuyện phiền não, so sánh thành tích của nó với Quý Du cùng lớp năm như mình, thật sự là quá kém!
Ngữ văn của nó tốt bao nhiêu thì toán lại kém bấy nhiêu. Lần thi gần đây nhất, toán của nó lại không đạt tiêu chuẩn, nó cảm thấy xấu hổ, nhưng Hạ Triều lại xoa đầu nó, buồn cười nói:
"Không sao, toán không tốt, chỉ là giống mẹ con thôi."
Thành tích tốt hay không tốt không sao cả, ông cũng không phải là không nuôi nổi đứa con gái này.
Ba đã nói là không sao rồi, Phong Quang lại lập tức vui mừng hớn hở cảm thấy chẳng có chuyện gì to tát cả. Nó không thích học, đây là chuyện mà nó hiểu rõ nhất.
Tâm tư của nó trước nay đến nhanh mà đi cũng nhanh. Ngồi ở trên bàn ăn, nó cầm đũa duyên dáng ăn cơm.
Hạ Triều thu lại nụ cười, ông nhìn về phía thiếu niên đã là một người anh tuấn tao nhã, giống như vô ý hỏi:
"Ba nghe nói con muốn thi đại học y?"
"Vâng.
Quý Miên để đũa xuống, quy củ trả lời ông.
Hạ Triều cười:
"Thành thật mà nói, ba nghĩ là con nên thi chuyên ngành tài chính."
Quý Du ngây thơ trả lời:
"Từ nhỏ đến lớn anh đều muốn làm bác sĩ."
Quý Miên cười không nói gì, xem ra Tiểu Du đã quên mất lúc bé nó từng nói, nó thích anh trai mặc quần áo trắng.
"Làm bác sĩ... cũng không tệ, cũng có mấy bệnh viện đứng tên Hạ gia."
Hạ Triều nói câu này, cũng chính là tương đương với việc không phản đối.
Phong Quang cười hì hì nói xen vào: "Vậy con muốn làm họa sĩ! Con thấy biển hoa Tulip ở Hà Lan rất đẹp, sau này con muốn đến đó vẽ tranh!"
"Đây đúng là giống lời của Phong Quang mà."
Hạ Triều cười yêu thương:
"Nhưng mà, Phong Quang là người phải thừa kế gia sản của Hạ gia, không thể chạy loạn được."
"A? Thừa kế gia sản... để cho anh trai không tốt sao?"
Cơ thể Quý Miên cứng đờ.
Hạ Triều lắc đầu:
"Chuyện này không thể được."
"Tại sao? Ba, con không biết làm ăn"
"Cho nên, tương lai Phong Quang phải kết hôn với một người biết làm ăn, lại tốt với Phong Quang."
"Vậy con và anh trai sẽ lấy nhau!"
Phong Quang tụt từ trên ghế xuống, vui sướng đi tới bên cạnh Quý Miên, ôm cánh tay cậu, lộ ra một nụ cười xán lạn chói mắt:
"Anh rất tốt với con, lại rất thông minh, chỉ cần con và anh kết hôn là không thành vấn đề rồi."
Vẻ mặt Quý Miên có chút vi diệu.
"Vẫn không được."
Hạ Triều trước giờ luôn có sự kiên nhẫn phi thường đối với con gái của mình, ông giải thích với Phong Quang:
"Quý Miên là anh của con, con là em gái của nó, anh em sao có thể kết hôn với nhau được?"
Quý Du ngẩng đầu lên khỏi đồ ăn, nói hùa theo:
"Đúng vậy, anh em không thể kết hôn với nhau."
Phong Quang trề môi, nhìn bộ dạng rất không hài lòng đối với quy định này.
Quý Miên không hề phát biểu bất cứ ý kiến nào. Chuyện này cứ trôi qua như vậy.
Lúc học kỳ hai lớp năm của Phong Quang sắp kết thúc, Quý Miên cũng sắp thi đại học. Thành tích của cậu luôn rất tốt, cho nên cho dù là ngày mai phải thi rồi, cậu cũng không cảm thấy căng thẳng một chút nào. Nhưng có một người thì khác, nó rất căng thẳng, thậm chí là vào nửa đêm Quý Miên mới vừa bị đánh thức, vẻ mặt vẫn có chút ngơ ngác, nhìn thấy là Phong Quang đang ôm gối, trong lòng cậu không biết làm sao, nhưng vẫn rất thuần thục nhường đường cho nó, để cho nó đi vào phòng.
*x*+*xx*x*x***
"Anh, em không ngủ được."
"Ừm, anh thấy rồi."
Quý Miên ngồi ở trên giường, xoa xoa huyệt thái dương, đè nén sự tức giận như bình thường.
Phong Quang bò lên giường, ngồi ở bên cạnh cậu, kéo ống tay áo của cậu:
"Em thấy trên tỉ vi nói... có người bởi vì áp lực thi đại học quá lớn đã nhảy lầu. Em sợ anh cũng sẽ nhảy lầu."
Lý do này, khiến cho Quý Miên dở khóc dở cười:
"Cho nên, em đến thăm anh à?"
"Hôm nay em muốn ngủ cùng anh."
Phong Quang cong môi:
"Anh, nếu như anh không còn nữa, một mình em sẽ không chăm sóc tốt được cho Tiểu Du."
Quý Miên nhìn bàn chân trần của nó:
"Có lẽ em nên học chăm sóc mình trước."
"Em rất tốt mà, cô bảo mẫu cũng nói càng ngày em càng hiểu chuyện."
Quả nhiên là đàn gảy tai trâu. Quý Miên thở dài, sau đó đắp chăn lên chân nó.
Nếu như nó bị cảm, vậy thì sẽ là một chuyện phiền phức lớn:
"Hôm nay, em có thể ngủ ở chỗ anh, nhưng quy củ cũ..."
"Em không đá chăn, cũng sẽ không lộn xộn, em sẽ rất yên tĩnh."
Một câu này, đã thành thông lệ phải nói mỗi lần nó đến đây ngủ.
Quý Miên giơ tay lên xoa đầu nó, nó nhắm mắt lại giống như một con mèo khoan khoái. Bình thường, cậu rất ít làm động tác thân mật với nó như vậy, cậu không thích người khác động chạm vào mình, đương nhiên cũng không thích động chạm người khác. Không biết tại sao, cậu đột nhiên dừng tay lại.
Cậu đang kinh ngạc phát hiện, hình như sự bài xích của mình đối với Rất lâu cậu không nhúc nhích, nó ngước mắt lên:
"Anh trai?"
Qua năm năm, nó đã lớn lên rất nhiều, cũng xinh đẹp hơn nhiều. Thiếu nữ dùng vẻ mặt bối rối nhẹ phát ra giọng nói thắc mắc, hai chữ "anh trai" này, lại vô cùng dễ nghe.
Quý Miên di chuyển ánh mắt, thu tay về, lạnh lùng nói:
"Ngủ đi thôi."
Sau khi tắt đèn, trong phòng yên tĩnh khoảng mấy phút, lại truyền tới giọng nói rất nhỏ.
"Anh, anh đã ngủ chưa?"
Nó cẩn thận hỏi.
Qua rất lâu sau, lâu đến nỗi nó sắp nhắm mắt ngủ rồi, cậu mới đáp lại:
"Chưa."
"Anh..."
Phong Quang cầm lấy tay cậu ở trong chăn:
"Em cho anh mượn may mắn của em, ngày mai anh nhất định sẽ thi rất tốt.
"Em cho anh mượn may mắn của em... vậy không phải em sẽ là một cô gái xui xẻo à?"
"Không sao, anh có thể hoàn thành nguyện vọng của mình, Phong Quang xui xẻo một chút cũng không sao."
Giọng nó càng ngày càng nhỏ, có lẽ sắp ngủ rồi.
Lại qua mấy phút, cậu dùng giọng thờ ơ hỏi:
"Tại sao lại đối với anh tốt như vậy?"
"Bởi vì... bởi vì Phong Quang thích anh..."
Giọng nói này nhỏ xíu như đang nói mê, nó thật sự đã ngủ rồi.
Nó ngủ ngon lành nhưng Quý Miên lại khó mà ngủ được.
Sau khi thi đại học, chính là thời gian đợi thư thông báo đến. Quý Miên không có chút áp lực nào lấy được thư thông báo trúng tuyển của trường đại học y tốt nhất, đó là một trường đại học ở thành phố bên cạnh.
Quý Du không nỡ để cậu đi, ôm Quý Miên khóc lóc ầm ï. Quý Du khóc, cũng làm cho Phong Quang khóc theo. Hai đứa bé hợp tấu, thật sự là muốn khóc cho sập luôn Hạ gia.
Ouứ Miên khâng dễ dàng dì dùng lý do câu eế thường vuvên về nhà dỗ được Quý Du, lại dùng lý do như vậy dỗ Phong Quang nhưng không có tác dụng.
Bởi vì Phong Quang và Quý Du khóc không giống nhau, nó khóc nức nở:
"Nếu như anh gặp được chị xinh đẹp ở trường đại học quên em thì làm thế nào?"
Loại vấn đề này, Quý Miên nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Cậu ngồi xổm xuống, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt bên khóe mắt nó:
"Không cần lo lắng, Phong Quang mới là người xinh đẹp nhất, cho nên anh sẽ không vì những chị gái kia mà quên mất Phong Quang đâu."
"Vậy... vậy anh sẽ nhớ em chứ?"
"gg"
Cuối cùng nó cũng ngừng khóc, nhét ống tiết kiệm hình con vịt vào trong tay cậu:
"Em đã nói là em sẽ nuôi anh, trong này là tất cả tiền để dành của em, anh dùng tiết kiệm chút... Em thật sự hết tiền rồi."
Nó là một đứa nhóc mê tiền, cảm thấy vô cùng đau lòng nhưng vẫn đưa tiền để dành nhiều năm qua cho cậu.
Quý Miên buồn cười nhưng không cười nổi, cậu lau má nó, mang theo tâm tình mà chính cậu cũng không hiểu nói:
"Được, anh sẽ dùng tiết kiệm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận