Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 20 - Chương 50: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần

Quyển 20 - Chương 50: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thầnQuyển 20 - Chương 50: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần
Đêm nay Kỳ Vị rất dịu dàng trên thực tế, ngoại trừ lần cô muốn chạy trốn kia ra, thì kỳ thật lần nào hắn cũng đều cực kỳ dịu dàng, chỉ là tối nay dường như hắn dịu dàng hơn một chút.
Tối nay cô bỗng nhiên không muốn nghĩ gì cả, hiện tại như thế nào, tương lai sẽ ra sao, ít nhất vào giờ phút này, đầu óc cô cũng được bỏ trống, lần đầu tiên cô có loại suy nghĩ muốn yên ổn hưởng thụ, cũng là lần đầu tiên cô khẩn cầu ngày mai đến chậm hơn một chút.
Nhưng thời gian từ trước đến nay đều sẽ không thay đổi vì ý thức của bất cứ người nào.
Đồng hồ sinh học của Kỳ Vị là 7 giờ sáng, lúc này hắn sẽ thức dậy chuẩn bị bữa sáng cho cô, chỉ là hôm nay khi hắn vừa muốn rời giường, hắn đã bị người trong ngực mình ôm lấy."Kỳ Vị, nằm cùng tôi một lúc nữa đi." Cô cọ lên ngực hắn, nói nhỏ như tiếng mèo kêu.
Đây là lần đầu tiên cô dịu dàng với hắn như vậy.
Kỳ Vị không cách nào cự tuyệt, tay hắn nhẹ nhàng mát xa eo cô, một tay khác khẽ vỗ về tấm lưng trần trụi của cô,"Hôm nay Phong Quang làm sao vậy?"
"Không biết... Hôm nay hình như tôi đặc biệt thích ngủ."
"Muốn ngủ thì cứ nằm thêm một lúc nữa đi. Em đã đói bụng chưa nào?"
Cô lắc đầu,"Không đói bụng, tôi không muốn ăn gì cả."
Phong Quang như vậy thật không giống bình thường, có lần nào tiêu hao thể lực buổi tối xong mà cô không kêu đói đâu? Mà bất kể đáy lòng cô có không hài lòng đến đâu, trước sau gì cô cũng sẽ không thể bỏ qua cái bụng mình được.
Phong Quang bỗng nhiên mở to hai mắt, cô ý thức được mấy ngày gần đây mình đều không muốn ăn, mà thân thể cô lại không có gì không khoẻ, bà dì cả(1) trước nay chưa bao giờ chính xác dường như cũng chưa thấy đến thăm... Nhưng rất nhanh cô lại phủ nhận suy đoán kinh hãi này, Kỳ Vị không thích có con, cô cũng chỉ từng uống thuốc tránh thai kia một lần mà thôi, bởi vì Kỳ Vị từng nói, về sau sẽ đều do hắn phụ trách uống thuốc.
Đúng vậy, loại người như Kỳ Vị này, nếu hắn đã không thích có con, vậy nhất định sẽ có cách để cô không mang thai.
Phong Quang noẩng đầu "Kỳ Vi. hôm nay tôi và anh cùng nhau nấu cơm đi."
"Được." Hắn vui vẻ cười khẽ ra tiếng.
Kỳ thật có nói là cùng hắn nấu cơm, thì cũng chỉ là cô nhìn hắn nấu cơm mà thôi, cô không thể giúp được gì, vì hắn đã có thể nhẹ nhàng làm tất cả. Tia nắng ban mai chiếu vào trên người hắn, tạo ra quanh hắn một tầng ánh sáng dịu nhẹ.
Cô im lặng nhìn hắn hồi lâu, tựa như có một loại ảo giác, rằng bọn họ chỉ là một đôi vợ chồng bình thường, cô cũng không phải là người bị bắt ở lại bệnh viện tâm thần.
Suy nghĩ thường chỉ trôi qua trong một chớp mắt, ngay trong chớp mắt này, cô đã quyết định xong hết thảy.
Khi Kỳ Vị đặt đồ ăn lên bàn, Phong Quang sớm đã mang hai ly sữa bò đặt ở đó, hắn cười sờ sờ đầu cô, lại ôm cô vào trong ngực, để cô ngồi trên đùi mình,"Hôm nay Phong Quang dường như rất có sức sống."
"Có lẽ là vì hôm nay tâm tình tôi không tệ." Cô nhẹ nhàng tươi cười, hơi ẩn giấu sự chua xót.
Cô nhìn hắn uống hết sữa bò, sau đó không lâu, lại nhìn hắn mơ màng sắp ngủ, cô nói:
"Nếu buồn ngủ, thì lên trên giường đi."
"Được..."
Kỳ Vị đứng dậy, mơ màng được cô đỡ về giường.
Phong Quang ngồi ở mép giường, một bàn tay vô thức đặt trên mặt hắn, rất nhanh, bàn tay hắn liền phủ lên tay cô, hắn hơi híp mắt mỉm cười,"Phong Quang... Em sẽ luôn ở bên cạnh tôi chứ?"
".. Phải."
Sau khi cô nhẹ nhàng nói ra chữ này, hắn yên tâm nhắm mắt lại, thực sự ngủ mất.
"Kỳ Vị..." Cô cúi đầu ghé sát vào mặt hắn, giọng nói rất nhẹ."Tôi sẽ không từ bỏ tự do, nhưng... tôi cũng sẽ không để người khác làm tổn thương đến anh."
Cô muốn tìm một chỗ, để giấu hắn di.
*x*wx*xx*x+*x*x*x**
(1) Bà dì cả: Tiếng lóng chỉ chu kỳ kinh nguyệt của nữ giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận