Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 11 - Chương 55: Công lược tội phạm vũ trụ cấp SSS

Quyển 11 - Chương 55: Công lược tội phạm vũ trụ cấp SSSQuyển 11 - Chương 55: Công lược tội phạm vũ trụ cấp SSS
Phong Quang nghe Nam Tiểu Tiểu nói thế thì hơi dừng một chút:
"Nếu bắt cậu lựa chọn giữa trở về và Nghiêm Úc..."
"Tớ muốn về nhà... Tớ thật sự muốn về nhà..."
Nam Tiểu Tiểu khẽ khóc lên thành tiếng:
"Tớ nhớ ba mẹ tớ, còn có những ngày tháng trước đây cùng cậu đi học, đi chơi, cuộc sống mà tớ mong muốn không phải như bây giờ..."
Phong Quang trầm mặc trong giây lát, cô ngồi bên cạnh Nam Tiểu Tiểu, nhẹ nhàng vỗ lưng cô ta an ủi.
Nam Tiểu Tiểu không giống như Phong Quang đã từng xuyên không rất nhiều lần. Trước đó, Nam Tiểu Tiểu cũng chỉ là một sinh viên bình thường, lúc mới tới thế giới này thì cũng sẽ thấy mới lạ và vui vẻ một chút, nhưng lâu dần, sẽ không nhịn được mà nhớ tới người thân, bạn bè của mình. Giống như lần đầu tiên khi Phong Quang xuyên không, lúc đó... chẳng phải trong lòng cô cũng tràn ngập thấp thỏm, bất an hay sao?
Nam Tiểu Tiểu nói trong tuyệt vọng:
"Nhưng mà bây giờ từng hành động nhỏ của tớ đều bị Nghiêm Úc nhìn chằm chặp, tớ căn bản không thể quay về... Phong Quang à, tớ biết phải làm sao bây giờ đây?"
"Sẽ có cách..."
Ở thế giới này, nam nữ chính hẳn sẽ có kết thúc hạnh phúc, nhưng giờ Phong Quang thấy Nam Tiểu Tiểu như thế này lại như gặp được bản thân mình trước đây.
Cô nắm lấy bàn tay Nam Tiểu Tiểu, khẽ nói vào tai cô ta:
"Chờ Hứa Vọng tới rồi, tớ sẽ bảo anh ấy cứu cả hai chúng ta ra."
Người thực thi nhiệm vụ thì không nên có tình cảm riêng tư, nhưng trước giờ Phong Quang luôn không phải là một người chấp hành nhiệm vụ đủ tư cách, làm gì có thế giới nào mà cô không có tình cảm riêng tư đâu chứ? Lúc đầu, Hệ thống chủ còn nói cô làm không đúng, nhưng đến giờ cũng chẳng thèm nói gì nữa rồi.
Nam Tiểu Tiểu nhìn Phong Quang bằng đôi mắt đỏ đẫm nước mắt:
"Nhưng mà, không phải là hắn đã..."
"Anh ấy chưa chết." Nếu Hứa Vọng thật sự đã chết thì cô sẽ bị tống ra khỏi thế giới này vì nhiệm vụ thất bại rồi.
Nam Tiểu Tiểu không biết Phong Quang lấy tự tin đó ở đâu ra, nhưng cô ta cảm thấy trong hoàn cảnh tuyệt vọng này, chỉ cần có người cho mình một chút hy vọng thì cô ta cũng sẽ tin tưởng.
Tuy nhiên, cô ta vẫn còn có một vấn đề không buông bỏ được:
"Phong Quang... Nếu... nếu Hứa Vọng thật sự trở lại, có thể... có thể bảo hắn tha cho Nghiêm Úc được không?"
"Tại sao?"
Nam Tiểu Tiểu rối rắm một hồi mới đáp:
"Tớ biết Nghiêm Úc và Trần Vũ là đồng bọn, cũng là hung thủ hại Hứa Vọng, nhưng suy cho cùng anh ấy cũng đã cứu tớ rất nhiều lần... Cho dù tớ thật sự quyết định phải rời khỏi anh ấy... thì tớ vẫn còn nợ anh ấy rất nhiều ân tình."
Hứa Vọng là nhân vật lợi hại cỡ nào, dưới sự phổ cập khoa học của Nghiêm Úc, Nam Tiểu Tiểu đã biết không ít. Nếu Nghiêm Úc kiêng kị Hứa Vọng như thế, có thể thấy quả thực Hứa Vọng có thực lực không ai địch nổi. Nếu Hứa Vọng thật sự chưa chết, hắn còn quay lại báo thù, Nam Tiểu Tiểu quả thực không thể trơ mắt nhìn Nghiêm Úc chết đi như thế được.
Phong Quang đáp:
"Hứa Vọng sẽ không giết Nghiêm Úc."
"Thật không?"
Nam Tiểu Tiểu nghi hoặc.
Phong Quang gật đầu:
"Tớ hiểu Hứa Vọng, anh ấy sẽ không giết Nghiêm Úc đâu."
Hứa Vọng sẽ không giết bất kỳ kẻ nào, bởi vì hẳn sẽ chỉ làm cho những người đó bước vào con đường tự sát.
Đáng tiếc là Nam Tiểu Tiểu lại không biết chuyện này. Tảng đá trong lòng cô ta đã rơi xuống, lúc này, gánh nặng cuối cùng trong lòng cô ta khi rời xa Nghiêm Úc đã không còn nữa.
Phi thuyền lằng lặng trôi trong vũ trụ một giờ đồng hồ, đúng lúc khi sắp vọt qua sao Kim, tiếng côn trùng quen thuộc ập tới, tỉnh thần của Phong Quang lập tức chấn động. Cô rời giường, đứng sát bên cửa sổ nhìn Trùng Tộc kéo tới như thác lũ ở bên ngoài, trái tim đập thình thịch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận