Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 20 - Chương 2: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần

Quyển 20 - Chương 2: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thầnQuyển 20 - Chương 2: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần
Nhà Nam Cung và nhà họ Hạ đều là gia tộc quyền quý quen biết nhau nhiều đời. Chẳng qua ở mấy thế hệ trước, cả hai nhà nếu không phải đều sinh con gái, thì cũng là đều sinh con trai, khó khăn lắm mới đợi được tới thế hệ này, nhà họ Hạ rốt cuộc sinh con gái, nhà Nam Cung lại sinh được con trai, hai nhà đập tay thống nhất một cái, hôn ước này liền cứ thế được định xuống.
Đây vốn dĩ cũng là một chuyện tốt, đương nhiên, đó chỉ là trước khi xảy ra chuyện Nam Cung Triết bị phát hiện có bệnh tâm thần, bị đưa đến Đảo Kim Cương thôi, hiện giờ nhà họ Hạ còn ước gì có thể giải trừ hôn ước với nhà Nam Cung.
Nhưng nhà Nam Cung cũng nói, muốn giải trừ hôn ước đúng không được, vậy nhà họ Hạ các người đến Đảo Kim Cương tìm Nam Cung Triết đi, nếu hắn đồng ý, thì chuyện giải trừ hôn ước liền không thành vấn đề.
Người nhà họ Hạ thiếu chút nữa xông lên đánh nhau với người nhà Nam Cung.
Nhà Nam Cung nói: "Chưa từng thấy loại bạn bè nào trở mặt nhanh như các người."
Nhà họ Hạ nói: "Cũng chưa từng gặp cái kiểu lừa con gái nhà người khác như các người!"
Thừa dịp hai bên cãi nhau túi bụi, đại tiểu thư nhà họ Hạ đã tính kỹ thời gian, ngồi trên chuyến tàu thủy một năm một lần đi từ bên ngoài tới Đảo Kim Cương.
Hạ đại tiểu thư đã tính đâu vào đấy, một là cố hết sức giữ vẻ mặt ôn hoà đi gặp tên biến thái cuồng sát nhân Nam Cung Triết này, thương lượng thật tốt với hắn về việc giải trừ hôn ước, hai là phải tìm được bác sĩ tên Kỳ Vị kia, nghĩ cách kéo hắn lên thuyền quay về nhà, rời khỏi cái nơi quỷ quái này. Dù sao cũng phải giữ được mạng mới có thể tính chuyện yêu đương với Kỳ Vị này được chứ.
Nhưng ngay trên thuyền, nữ phụ và nữ chính lại có một cuộc gặp gỡ định mệnh.
Diêu Hiểu Hiểu khó khăn lắm mới cởi trói chạy thoát được, ngay sau lưng lại là người của chú ruột cô không ngừng đuổi theo. Cô hoảng hốt không kịp nhìn đường, vừa thấy một cô gái mở cửa vào phòng, cô cũng liền lẻn vào theo, sau đó lập lức đóng cửa lại. Diêu Hiểu Hiểu nghe thấy tiếng nói liền quay đầu lại, chỉ thấy cô gái trước mặt mình mặc một chiếc váy ngoài màu đỏ, cô ấy xinh đẹp, khí chất lại càng cao quý. Diêu Hiểu Hiểu không khỏi cố gắng đứng thẳng lên, bày ra dáng vẻ mà một thục nữ nên có, tiếp theo, cô mới nói với vẻ khẩn cầu:
"Cô à, cầu xin cô giúp tôi một chút."
"Giúp cô?"
"Chú tôi vì muốn cướp đoạt tài sản nhà tôi, nên đã vu cáo tôi giết người, còn nói tỉnh thần tôi có bệnh, muốn đưa tôi đến bệnh viện tâm thần. Tôi không có bệnh, tôi bị oan."
Đáy lòng Phong Quang thế mà lại thở phào nhẹ nhõm, trời biết khi cô nghe được cốt truyện tiến triển bình thường thì đã vui biết bao nhiêu. Chẳng qua vào giờ phút này, cô bỗng nhiên có chút do dự. Diêu Hiểu Hiểu là một người bình thường, điều này cô rất rõ, tuy nhiên, nếu Diêu Hiểu Hiểu không đến bệnh viện tâm thần kia, vậy cốt truyện phải tiến triển như thế nào đây?
Quan trọng hơn là, hiện tại các cô còn đang ở trên biển.
Phong Quang vuốt cằm suy nghĩ một lát, nói:
"Hiện giờ tôi có muốn cứu cô cũng không cứu nổi, nơi này là trên biển, không bao lâu nữa sẽ đến Đảo Kim Cương. Tóm lại tôi cũng không có cách nào đưa cô trở về được."
Diêu Hiểu Hiểu ủ rũ cụp đuôi,"Chẳng lẽ tôi thật sự chỉ có thể bị coi như bệnh tâm thần mà nhốt lại cả đời sao..." Lúc này, tiếng đập cửa vang lên.
Diêu Hiểu Hiểu lập tức lo sợ nhìn Phong Quang.
Phong Quang nói: "Trước hết, cô hãy trốn ra sau tủ đi."
"Được." Diêu Hiểu Hiểu gật đầu, trốn đi rất nhanh.
Mở cửa ra, thấy hai người đàn ông vạm vỡ đang đứng đó, Phong Quang nhướn mi, thuần thục bày ra dáng vẻ đại tiểu thư,"Các anh là ai?"
"Chào cô, tôi muốn hỏi cô có nhìn thấy một cô gái mặc đồ bệnh nhân không?"
"Không thấy."
Một người đàn ông khác nói,"Cô à, cô gái kia rất nguy hiểm, cô ta đã phạm tội giết người."
"Tôi đã nói là không thấy mà." Phong Quang nhíu mày vẻ không vui."Các anh đã ở trên thuyền, chẳng lẽ lại không biết người ở gian phòng này chính là ai sao?" Hai người đàn ông quay sang nhìn nhau, thầm nhủ nhà họ Hạ quả thật không phải đối tượng mà bọn họ có thể đắc tội nổi, chỉ có thể cúi đầu xin lỗi,"Xin lỗi cô, đã quấy rầy cô rồi, chúng tôi đi ngay đây."
Phong Quang hừ một tiếng, tiện tay đóng cửa lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận