Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 17 - Chương 63: Công lược thái giám

Quyển 17 - Chương 63: Công lược thái giámQuyển 17 - Chương 63: Công lược thái giám
Tâm tình Phong Quang bỗng nhiên trở nên vô cùng vi diệu, không phải vì cô khổ sở chuyện không thể nào có con mà là tự nhiên cảm thấy trái tim co chặt lại.
Cô đau lòng ôm chặt lấy Tống Vô Hà, cọ đầu vào ngực hắn:
"Không sao cả... Không có con cũng không sao, hai người chúng ta vẫn có thể sống vui vẻ được."
"Nàng bằng lòng ở bên cạnh ta ư?"
Hắn rũ mắt, cúi nhìn đỉnh đầu cô, ánh mắt sâu thằm.
Cô không vội vàng trả lời câu hỏi của hắn mà lại hỏi:
"Ta hỏi chàng... Chàng có thích ta hay không?"
"Nàng nói xem?"
Hắn lại hôn khóe môi cô, liếm láp đầy dịu dàng.
Trái tim Phong Quang đập thình thịch:
"Ta muốn nghe chàng nói."
"Thích."
Trên mặt hắn tràn ngập vẻ dịu dàng, lại nói như than thở:
"Thật sự rất thích, muốn giấu nàng đi, giấu ở nơi mà chỉ có mình ta mới nhìn thấy được."
Phong Quang cũng không biết trọng điểm trong lời nói của hắn là muốn giấu cô đi hay là hắn thích cô, sắc mặt cô đỏ ửng lên như người uống rượu say, đầu bắt đầu mơ màng choáng váng,"Nếu chàng thích ta... vậy thì ta cũng thích chàng."
"Vinh hạnh của ta."
Tống Vô Hà đặt một nụ hôn lên trán cô, giọng nói khàn khàn gợi cảm không ngừng vang vọng bên tai Phong Quang.
Phong Quang đã mất đi lý trí, đặt cằm tựa lên vai hắn, thở dài chấp nhận số phận. Cô nghĩ thầm, sức hút của tên thái giám chết bầm này thật quá lớn.
Nhưng ngay sau đó, cô phát hiện ra một chuyện, cánh tay đang ôm lấy cổ hắn hơi giật nhẹ, cô đỏ mặt khẽ nói:
"Có phải chàng... nên ra ngoài rồi không?"
"Cái gì ra ngoài cơ?" Hắn tỏ vẻ không hiểu càng làm cho mặt cô nóng bừng lên:
"Tống Vô Hà... Chàng đừng có giả ngu với ta nữa!"
Tống Vô Hà khẽ cười vui vẻ, thấp giọng, chậm rãi nói một câu:
"Ở trong cơ thể Phong Quang rất thích, ta không nỡ rời đi."
"Chàng... hạ lưu!"
Cô hoàn toàn gục mặt trên vai hắn, cảm giác của thân thể nhắc nhở cô rằng tư thế lúc này của hai người là đáng xấu hổ tới mức nào, nhưng mà cô lại không có da mặt dày được như hắn.
"Nhưng mà, Phong Quang lại thích ta hạ lưu như thế."
Tống Vô Hà hơi động người khiến Phong Quang không khỏi bật ra một tiếng rên rỉ, tuy nói cao trào đã qua nhưng chỉ cần hơi có động tác nhỏ thôi là vẫn có thể kích thích phản ứng của cơ thể cô rồi. Thực ra, trong chuyện nam nữ này, hắn sẽ nhận được rất ít khoái cảm, chỉ có cảm giác thỏa mãn khi thân thể hai người giao thoa với nhau, tâm lý có được sự vui sướng nhiều hơn là sự sung sướng của thân xác.
Phong Quang nghiến răng:
"Tống Vô Hà... chàng đừng có cậy sủng mà kiêu!"
"Cái này sao lại được gọi là cậy sủng mà kiêu chứ nhỉ?"
Hắn cắn vành tai cô, lẩm bẩm:
"Chẳng phải Phong Quang cũng cảm thấy rất vui sướng hay sao?"
"Tống Vô Hà... Chàng lại ức hiếp ta."
"Tất nhiên, ta chỉ ức hiếp nàng mà thôi."
Những người khác hẳn đều không để vào trong mắt, chỉ có cô mới khiến hắn chạy tới Lãm Nguyệt lâu quan sát vô số cảnh xuân cung sống để học tập, lúc này mới dám chạy tới đây "ăn thịt" cô.
Phong Quang cắn bờ vai hắn, nhưng cũng chẳng nỡ cắn mạnh.
Cô kiêu ngạo hừ mấy tiếng, sau đó lại nhỏ giọng nói:
"Ta đại phát từ bi nên cho chàng ức hiếp đó."
"Phong Quang đại nhân đại lượng thật sự khiến ta vui mừng"
Đêm càng về khuya, gió càng lạnh hơn, gió quấn lên đôi chân trần của Phong Quang khiến cô phải run lên, nói: "Ta lạnh."
"Chúng ta về phòng"
"Ừm..."
Tấng Vâ Hà nhe aiona nói: "Nàng nhắm mắt nghỉ ngơi một chút đi, sẽ tới nơi nhanh thôi." Phong Quang thật sự quá mệt mỏi nên vừa nhắm mắt một cái liền gục đầu xuống vai hắn ngủ luôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận