Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 11 - Chương 60: Công lược tội phạm vũ trụ cấp sss (Kết)

Quyển 11 - Chương 60: Công lược tội phạm vũ trụ cấp sss (Kết)Quyển 11 - Chương 60: Công lược tội phạm vũ trụ cấp sss (Kết)
Nhưng có một việc mà hắn ta biết rõ, hắn ta là hắn ta, hắn ta không phải bản phục chế của Diệp Hưởng, hắn ta là một tồn tại có thân thể thực sự.
Nói theo một cách khác, Hứa Vọng cũng giống Trần Vũ, chỉ khác là Hứa Vọng đã tìm thấy cứu rỗi của đời mình. Bởi vì có sự tồn tại của Phong Quang nên hắn sẽ tuyệt đối không có suy nghĩ hủy diệt thế giới này, còn Trần Vũ, hắn vẫn chỉ là một người, một người sắp chết mà thôi.
Hứa Vọng hơi gật đầu, nửa châm chọc, nửa nghiêm túc nói:
"Vậy thì tôi chúc cậu sống vui vẻ quãng đời còn lại."
Nói xong lời không được tính là chúc phúc này, Hứa Vọng định đưa Phong Quang đi, nhưng Phong Quang lại kéo tay hắn, ý bảo mình còn có chuyện muốn nói. Hứa Vọng dừng lại, lằng lặng nhìn cô.
Phong Quang nhìn về phía Trần Vũ, sau khi nghe chuyện cũ của hắn ta, trong lòng cô khó tránh khỏi cảm thấy xúc động. Hắn ta và Hứa Vọng có lập trường trái ngược nhau, nhưng trên một phương diện nào đó mà nói thì lại rất giống nhau.
Bỗng nhiên, cô cảm thấy, Trần Vũ này cũng không phải người xấu gì:
"Anh Trần, tôi có chuyện muốn nhờ anh."
Trần Vũ cảm thấy ngoài ý muốn:
"Cô Hạ có chuyện gì sao?"
"Tôi nghĩ anh cũng biết tôi và Nam Tiểu Tiểu đều không phải người của thế giới này. Nếu Nam Tiểu Tiểu muốn về nhà, tôi hy vọng anh Trần có thể giúp cô ấy một tay."
Chuyện cần giúp ở đây tất nhiên chính là việc Nghiêm Úc sẽ ngăn cản Nam Tiểu Tiểu rồi.
Trần Vũ tươi cười đầy quyến rũ:
"Cô Hạ, tại sao cô lại nghĩ tôi sẽ giúp cô chuyện này nhỉ?"
"Nếu anh đồng ý..."
Phong Quang ngẩng đầu nhìn Hứa Vọng một cái, thấy hắn gật đầu đầy vẻ bất đắc dĩ, cô mới lại tiếp tục nói với Trần Vũ:
"Vậy thì quân lính ở đây hôm nay đều có thể sống sót."
"Đây quả thực là một điều kiện khiến người ta không thể nào từ chối "Vậy anh có đồng ý không?"
Trần Vũ nhẹ nhàng đáp:
"Tôi chưa từng biết từ chối yêu cầu của người đẹp."
"Hội"
Mặt Hứa Vọng không có một chút cảm xúc nào.
Phong Quang cảm thấy sau lưng lạnh toát:
"Vậy cảm ơn anh! Hứa Vọng, chúng ta đi thôi."
Hứa Vọng thoáng nhìn Trần Vũ bằng ánh mắt cảnh cáo, sau đó ôm lấy eo Phong Quang. Chỉ trong giây lát, bóng dáng hai người liền biến mất trên chiến trường, thời gian ngưng đọng cũng khôi phục lại dòng chảy.
Lửa đạn rơi trên mặt đất, quân lính vội vàng ứng chiến chỉ thấy tất cả Trùng Tộc đột nhiên bay đi hết, bọn họ đứng ngẩn người tại chỗ, không biết tình hình lúc này là như thế nào.
Nam Tiểu Tiểu còn đang mải tìm kiếm Phong Quang liền bị Nghiêm Úc vô cùng tức giận tóm được. Đám lính sau khi phục hồi lại tinh thần liền bắt đầu đỡ những người bị thương quay về phi thuyền, tất cả đám vệ sĩ đều vây quanh người Trần Vũ.
Nhìn về nơi vừa rồi một nam một nữ vẫn còn đứng kia, Trần Vũ cười thê lương. Hắn ta lấy một cái khăn trắng tinh ra đưa lên miệng che lại rồi ho khan mấy tiếng, sau đó tùy tiện ném chiếc khăn dính đầy máu xuống mặt đất.
Một vệ sĩ nói:
"Đại nhân, không thấy Hạ Phong Quang đâu cả."
Trần Vũ thuận miệng đáp:
"Chắc là chết trong lửa đạn rồi."
"Vâng."
Vệ sĩ hiểu trong lòng, một câu này của Trần Vũ tương đương với việc sẽ báo về Liên minh như thế.
Trần Vũ xoay người, đi về phía phi thuyền, bóng dáng hơi gầy yếu, thời gian của hắn ta chẳng còn bao lâu nữa... Mi mắt hắn ta rũ xuống, tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng quả thực hắn ta thấy rất hâm mộ người đàn ông kia.
So với hắn, Hứa Vọng may mắn hơn nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận