Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 7 - Chương 1: Thế giới thứ bảy: Công lược nhiếp chính vương

Quyển 7 - Chương 1: Thế giới thứ bảy: Công lược nhiếp chính vươngQuyển 7 - Chương 1: Thế giới thứ bảy: Công lược nhiếp chính vương
Nhiệm vụ thất bại sẽ ra sao? Phong Quang biết chắc rằng điểm của mình sẽ trở về số 0, vì trước đó mở bàn tay vàng , cô đã dùng điểm để đổi lấy khả năng di chuyển trong không gian.
Nhưng Lúc này đây, chỉ có mình cô đứng trong không gian tăm tối, ngay cả âm thanh của Hệ thống, cô cũng không thể nghe thấy nữa!? Không còn là không gian màu trắng xuất hiện sau khi kết thúc nhiệm vụ, giờ nơi cô đang đứng, tối đến nỗi cô còn không thấy cả ngón tay mình.
Phong Quang thử gọi Hệ thống chủ vài tiếng, nhưng âm thanh của cô như đá chìm đáy biển, không có hồi âm. Một lúc lâu sau, cô ngồi sụp xuống, ôm lấy cơ thể mình, không nhịn được mà bật khóc.
Nếu nói Tiết Nhiễm là người khiến cô cảm thấy tuyệt vọng thì việc không tìm thấy Hệ thống chủ khiến cô càng cảm thấy hoang mang. Lúc tuyệt vọng cô có thể chọn cách cực đoan nhất đó là tự tử, nhưng trước sự hoang mang này, cô lại bất lực chẳng làm được gì cả.
"Vì sao khóc?"
"Hệ thống chủ!"
Cô mở mắt, thấy những tia sáng màu trắng từ từ soi sáng không gian tối đen, trong lòng cô bỗng thấy an tâm, nhưng lại tức giận nói:
"Sao giờ mi mới xuất hiện!"
Giọng nói vô cảm của Hệ thống chủ truyền lại:
"Sao cô khóc?"
"Ta sợ hãi..."
Phong Quang lau nước mắt:
"Còn nữa... ta nhớ Tiếu Tiếu rồi."
Tình cảm của cô vẫn chưa bị xóa nên không nhịn được nhớ Tiếu Tiếu. Tiếu Tiếu là con gái cô mang thai chín tháng mười ngày sinh ra, nhưng cô chỉ bên cạnh cô bé có vài tháng.
"Nhiệm vụ này đúng ra cô có thể thành công."
"Rồi sao? Bắt ta sống cùng kẻ thù giết cha suốt đời à?"
"Đó là nhiệm vụ."
"Nhiệm vụ, nhiệm vụ, mi không biết là người làm nhiệm vụ cũng có tình cảm sao? Trừ khi mi xóa hoàn toàn tình cảm của ta, nếu không ta Phong Quang cắn môi nói:
"Ta có thể chịu đựng hắn tổn thương ta, nhưng ta không thể nào nhịn hắn tổn thương người thân của mình."
"Đây là vấn đề nguyên tắc."
Về vấn đề người thân, cô có sự cố chấp không hề thay đổi, dù trong lòng cô cũng hiểu, Hạ Triều chỉ là một nhân vật trong kịch bản và cô chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được nhưng cô lại không thể vô tình đến thế.
Phong Quang nghĩ đến cha ruột của mình, lạ thay cô nhớ không nổi cha mình như thế nào... Đầu cô bỗng đau, cô giơ tay ấn huyệt thái dương, trong mắt hiện ra sự hoang mang.
Hệ thống chủ nói:
"Điểm tích lũy của ký chủ là 0 điểm."
Câu nói này cắt đứt mạch suy nghĩ của cô nhưng cô không lấy làm lạ, từ lúc quyết định rời bỏ Tiết Nhiễm, cô đã có dự cảm này.
Cô không thể không thừa nhận, lúc chết trước mặt Tiết Nhiễm, cô có cảm giác thỏa mãn vì trả thù, chẳng phải hắn luôn khoe khoang đùa cợt mọi người trong lòng bàn tay hay sao, giờ cô lựa chọn cái chết, không theo sự tính toán của hắn, không biết khi chứng kiến sự thật này, hắn sẽ có tâm trạng như thế nào? Nhưng còn Tiếu Tiếu.
Trong đầu Phong Quang có một tia điện chạy qua, cái tên Tiếu Tiếu lúc này đối với cô mà nói, chỉ là người lạ mà thôi.
Hệ thống nói rằng:
"Rút chọn kịch bản."
Phong Quang hoang mang một lúc, cô rất nhanh đưa đôi tay quen thuộc ra chọn một quyển sách, tựa sách hiện dần lên: Mỹ nhân tại thượng: hoa đào nở rộ.
Rất tốt, tựa đề lần này có vẻ thâm sâu nội hàm hơn mấy kiểu "Vương gia bá đạo yêu tôi." này kia nhiều! ... sau đó, lướt qua nội dung.
Phong Quang kiểu: "..."
Cạn con mẹ nó lời!
Nữ chủ Hạ Phong Nhã vốn là tác giả viết truyện đồi trụy hiện đại(Hvăn). Trong một đêm mưa gió sấm sét, cô ta bị sét đánh chết trên đường về nhà, vì thế mà xuyên thành nữ chủ, trở thành Nhị hoàng nữ của Đông Vân Quốc. Bởi vì cô ta không giả tạo nên hấp dẫn được rất nhiều mỹ nam, kế tiếp dẫn theo đám mỹ nam lật đổ Nữ hoàng, cũng chính là chị của cô ta. Hạ Phong Nhã thành công đăng cơ làm Nữ hoàng, cuối cùng cực kỳ hả hê ngồi ngắm ba ngàn mỹ nam hậu cung.
Rất hiển nhiên Phong Quang là vị Nữ hoàng bị em gái lật đổ này, mà đối tượng cô cần né xa ba trăm mét đợt này là... Nam chính một, nam chính hai, nam chính ba, bốn, năm... !!!,... tất cả đều là nam nhân của nữ chủ.
Trong đó, dựa trên phân tích các couple, Hệ thống phán đoán nhân vật nam phụ Nhiếp Chính Vương không thể ở bên nữ chủ, không nhiều đất diễn để có thể làm mục tiêu công lược, không phải nữ chủ không để mắt Nhiếp Chính Vương, mà do Nhiếp Chính Vương vì cứu nữ chủ nên bị chết.
Phong Quang rất muốn nói một câu,"Thống, mi mù có chọn lọc à, đàn ông vì nữ chủ nguyện chết xếp thành hàng dài kia kìa!"
Đông Vân Quốc không phải là một quốc gia nữ tôn, mà là một quốc gia mà trong đó nam nữ tương đối bình đẳng, cũng chính là nói, đàn ông tam thê tứ thiếp, còn phụ nữ chỉ cần có bản lĩnh, cũng có thể tam phu tứ thị.
Hoàng Đế đời trước của Đông Vân Quốc trong lúc hấp hối, vì không có hoàng tử nên theo luật pháp, ông ta truyền ngôi cho Hoàng trưởng nữ, phong cho Nhị hoàng nữ là Bình Hòa công chúa. Ý nghĩa của "Bình Hòa" đương nhiên là muốn Nhị hoàng nữ có thể phò tá tân Hoàng, tỷ muội tương thân.
Vì Hoàng trưởng nữ khi đăng cơ mới mười ba tuổi, Tiên Hoàng lại ban thêm một chiếu thư, đặc ban Vương gia khác họ - Cố Ngôn làm Nhiếp Chính Vương, trước khi Nữ Hoàng trưởng thành, sẽ do hắn xử lý quốc gia đại sự.
Vấn đề ở đây là Nữ Hoàng không cần làm gì cả, cô nên làm gì để giết thời gian đây?
Phong Quang chọn ngồi nhâm nhỉ rượu ở Ngự Hoa Viên, tiếp đến gọi vũ nữ và nhạc sư đến góp vui. Cô năm nay chỉ vừa mới mười lăm tuổi, gương mặt xinh đẹp còn vương nét non nớt, người mặc một bộ y phục đỏ đơn giản dài chấm đất. Suối tóc chỉ dùng một chiếc trâm bạch ngọc cố định lại. Một lọn tóc dài buông xuống ngực, che lại cổ áo nửa kín nửa hở, khiến người ta có những suy nghĩ xa xôi, trông vô cùng phong lưu.
Một cơn gió bỗng nổi lên cùng với đó là một luồng kiếm sáng loáng. Nam nhân mặc y phục đen che mặt cầm kiếm xông thẳng về phía Phong Quang.
Đầu kiếm của hắn rất nhanh đã gần sát tóc của cô. Nhưng Phong Quang chưa kịp động đậy thì bốn thị nữ đứng bên cô đã rút nhuyễn kiếm bên hông đẩy kiếm của hắn ta ra. Nam nhân kia đâm một kiếm bất thành, này, bốn thị nữ đã chia nhau giữ chặt các góc.
Nếu như bọn họ tách nhau ra thì võ công cùng lắm chỉ được xem như là nhất đẳng song vẫn không thể coi là đệ nhất cao thủ. Tuy nhiên, một khi bọn họ liên kết với nhau, bóng kiếm như thiên la địa võng, dù là đệ nhất cao thủ trong võ lâm đến, một khi bị vây trong đó, muốn thoát thân nguyên vẹn cũng khó.
Nhạc sư và vũ nữ đã hoảng sợ chạy trốn từ lâu trong khi đó Phong Quang vẫn ung dung nâng ly rượu, con ngươi ánh lên sự hứng thú, giống như trận đấu võ trước mặt cô chẳng qua chỉ là một buổi biểu diễn đặc biệt mà thôi.
Một lát sau, Ngự Lâm quân vội vã chạy đến, cùng tham gia vào trận chiến. Kiếm của nam nhân mặc áo đen tuột khỏi tay, hắn nhanh chóng thua trận. Bốn thị nữ thu hồi nhuyễn kiếm quay về bên cạnh Phong Quang. Bọn họ ai làm việc nấy, người quạt, người bưng đĩa hoa quả, ngoan ngoãn đứng sau Nữ hoàng.
Ngự Lâm quân áp giải tên nam nhân kia quỳ xuống, chỉ là trong mắt nam nhân kia không lộ ra chút khuất phục nào. Ngự Lâm quân thấy hắn ta bất kính với Nữ hoàng, liền ấn đầu hắn ta xuống, ép hắn tỏ ra thần phục.
"Thần đến trễ, Bệ hạ vẫn bình an vô sự chứ?"
Thống lĩnh Ngự Lâm quân là người người đàn ông trung niên tầm ngoài bốn mươi. Ông ta tên là Tiền Tù, từ khi Tiên Hoàng còn tại vị đã đảm nhiệm chức vụ phụ trách Ngự Lâm quân, ông ta quỳ trước mặt Phong Quang khuôn mặt thể hiện rõ sự quan tâm.
Phong Quang còn chưa lên tiếng thì bỗng từ đâu truyền đến một giọng nói yêu kiều:
"Chuyện gì thế này?"
Thiếu nữ mặc váy dài màu hồng chạy qua, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nàng ta cũng không kìm nổi nhìn phía Phong Quang:
"Hoàng tỷ, tỷ không sao chứ?"
Cô ta rất đáng yêu, gương mặt trái xoan, diện mạo xinh đẹp, có bốn năm phần giống với Phong Quang, cô ta chính là Bình Hòa công chúa, Hạ Phong Nhã năm nay vừa tròn mười bốn tuổi.
Phong Quang cười, cũng không trả lời, cô buông ly rượu đứng dậy. Lúc này, mọi người mới phát hiện cô đi chân trần, Tiền Tù và Ngự Lâm quân cúi đầu thấp hơn, không dám nhìn tiếp.
"Tên ngươi là gì?"
Trann mắt nam nhân măc đầ đen cá thêm đâi chân naoec nà. đâi chân này vốn cất trong váy đỏ sát đất, nhưng vì nổi gió, ngón chân lộ ra, hắn ta ngẩng đầu, buông ra hai chữ đáng ghét: "Tùy tiện!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận