Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 19 - Chương 36: Công lược trang chủ đại nhân có độc

Quyển 19 - Chương 36: Công lược trang chủ đại nhân có độcQuyển 19 - Chương 36: Công lược trang chủ đại nhân có độc
Phong Quang thật sự khó có thể tưởng tượng nổi, kiểu người như Lam Chiêu này mà cũng có ngày thành thân.
Nhàn Mạch khẽ cười một tiếng,"Xem ra mấy ngày trước khi ta nói chuyện với sư phụ, Phong Quang thất thần rồi."
Cô thất thần không phải là chuyện rất bình thường sao?
Phong Quang ngượng ngùng hỏi:
"Lúc ta thất thần... Các ngươi nói cái gì vậy?"
"Sư phụ nói với ta chuyện người sắp thành thân."
Hắn nói:
"Tân nương là tiểu thư Lý gia, nghe nói là rất hiểu lý lẽ, dễ mến dịu dàng."
"Cái sự nghe nói này... Chẳng lẽ là do Lam Chiêu nói?"
"Không sai."
Cô hoàn toàn không tưởng tượng nổi Lam Chiêu lại nói được ra kiểu lời như thế này, mặt liền đờ dẫn nói:
"Hóa ra Lam Chiêu vẫn biết khen người ta à?"
"Sư phụ chỉ nghiêm túc thôi, kỳ thật cũng rất bình dị gần gũi."
"Thôi đi, hắn mà bình dị gần gũi..."
Cô hỏi Nhàn Mạch,"Cho nên, ngươi định hôm nay sẽ đến phủ của hắn sao?"
"Phải, hơn nữa vừa đúng dịp, ta cũng có thể đưa Phong Quang ra ngoài chơi một ngày."
Cô nở một nụ cười sáng lạn,"Được đó, ngươi dẫn ta ra ngoài chơi đi."
Hành trình ra khỏi cung, một đường thông thuận.
Đi trên đường, Phong Quang mới phát hiện thấy đất nước này dường như cực nhiều người luyện võ, bởi một đường này cô đã thấy được không ít người mang kiếm theo, còn có vài thanh niên trên người mặc toàn đồ trắng nữa, cầm kiếm trong tay đi lại rất có khí chất tiên nhân.
Cô bỗng nhiên cảm thán,"Nếu A Mạch mà cũng mặc áo trắng, nhất định sẽ càng đẹp mắt hơn bọn họ nhiều."
"Nếu Phong Quang thích vậy, lần sau ta sẽ mặc áo trắng" Cô nhìn nụ cười nhẹ nhàng tao nhã của hắn, càng thêm chắc chắn rằng hắn mà mặc áo trắng nhất định sẽ rất đẹp.
"Nhưng mà... màu trắng sẽ rất khó giặt sạch."
"Không sao, ta sẽ cố hết sức để không làm bẩn."
Cô chẳng qua chỉ thuận miệng nhắc tới thôi, không ngờ hẳn còn nghiêm túc suy xét như vậy, cô lại cười nói:
"A Mạch muốn mặc cái gì thì cứ mặc cái đó đi, không cần vì ta mà thay đổi sở thích."
Như hiện tại hắn mặc một thân quần áo màu xanh lá thế này, trông cũng cực kỳ đẹp.
Nhàn Mạch khẽ cười, không nói gì nữa.
Phong Quang cũng không rõ hắn có nghe lọt lời mình nói hay không, cô lại nói sang chuyện khác:
"Cảm giác nơi này có rất nhiều người biết võ nha."
"Trong mười người đã có chín người có linh căn, cho nên người tập võ cũng không thiếu."
"Ồ... Như vậy à."
Cô ngừng một chút, thế giới này không phải là thế giới võ hiệp thuần túy sao? Linh căn lại là cái gì? Hơn nữa cô vẫn luôn ở bên cạnh hắn, vì sao chuyện hắn biết mà cô lại không biết vậy? Cũng không hẳn, cô thường xuyên thất thần lúc hắn luyện công, có đôi khi Lam Chiêu giảng giải cho hắn điều gì đó thì cô cũng không biết được.
Khi Phong Quang còn muốn hỏi lại, Nhàn Mạch nói:
"Chúng ta tới nơi rồi."
Phong Quang ngẩng đầu, thấy trên bảng hiệu viết ba chữ to "Phủ Tướng quân", khí thế hoành tráng, mà trên đó còn treo đèn lồng màu đỏ, tạo thêm cảm giác vui mừng.
Một thị vệ canh cửa hỏi:
"Vị công tử này là?"
"Nhờ thông báo một tiếng với Lam tướng quân, nói rằng đồ đệ của hắn tới."
Thị vệ không dám chậm trễ, vội vàng nói:
"Xin công tử chờ một lát, tiểu nhân sẽ đi thông báo ngay với tướng quân. '
Chỉ môt lát sau ! am Chiêu đã đi tới ceŸa vừa trêng thấy Nhàn Mach hắn liền cười,"Vào đi."
Phong Quang nhìn mà liên tục chậc lưỡi, thầm nghĩ quả nhiên là sắp thành thân có khác. lúc nào cũng có thể tươi cười với người ta được.
Nhàn Mạch theo sau Lam Chiêu vào phủ tướng quân, vừa đi vừa cười nói:
"Ngày mai là đại hôn của sư phụ, ta trước tiên xin chúc mừng một tiếng."
"Biết ngươi có tâm."
Lam Chiêu lại nói:
"Người tới hôm nay vậy mà không chỉ có mình ngươi đâu, Nhị hoàng tử cũng tới đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận