Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 26 - Chương 82: Ngoại truyện 3 (Tạ Trạm)

Quyển 26 - Chương 82: Ngoại truyện 3 (Tạ Trạm)Quyển 26 - Chương 82: Ngoại truyện 3 (Tạ Trạm)
Sáng sớm hôm sau, trong cung lại phái người tới phủ công chúa, hoàng hậu nương nương muốn đến chùa cầu phúc, đặc biệt nói muốn công chúa đi cùng, mà bệ hạ lại muốn đi săn bắn trên bãi săn, chỉ đích danh muốn phò mã cùng di.
Rất rõ ràng, đây là cố ý muốn tách riêng hai người bọn họ.
Phong Quang và Tạ Trạm nhìn nhau, đều là vẻ mặt bất đắc dĩ.
Lần này hoàng hậu vẫn đi đến ngôi chùa lần trước, nên Phong Quang đã rất quen thuộc. Không lâu sau khi cô nhận nhau với Hạ Triều và Vương Từ, cô đã bị Tạ Trạm cưới về, bởi vậy nên cô cũng không có quá nhiều thời gian ở chung với cha mẹ ruột, vì muốn giúp Vương Từ có thêm cơ hội ở cạnh con gái, Hạ Triều đã không thể không hy sinh chính mình, điều Tạ Trạm đi tới một chỗ khác.
Phong Quang cùng Vương Từ ở chùa nửa tháng. Vào ngày cô chuẩn bị rời khỏi đó, cô lại lần nữa gặp được người áo đen đội mũ choàng đen kia, sau khi hắc y nhân để lại một tờ giấy thì liền biến mất trong rừng.
Cũng giống như lần trước, lúc này trên tờ giấy cũng chỉ có một câu:
"Nếu ngươi chọn con mình, thì đừng tin tưởng hắn."
Phong Quang vẫn thấy hoang mang khó hiểu như lần trước, nhưng không rõ tại sao lại thêm một cảm giác khủng hoảng đối với tương lai.
Sau khi cô trở về nửa tháng, đại phu chẩn đoán được cô mang thai.
Trong cung đưa tới rất nhiều rất nhiều thuốc bổ, ngay cả phu thê Tạ Tầm cũng thường xuyên ghé đến đây thăm. Tạ Kết vốn còn đang buồn bực vì chuyện Đàm Nhu và Tạ Chiểu hòa ly, khi biết vị đường muội "trước đây" của mình còn sắp sinh ra một đường muội hoặc đường đệ cho hắn ta, thì hắn ta lại càng u buồn hơn.
Nghe nói sau khi Đàm Nhu hòa ly liền trở về Đàm gia bắt đầu làm nghề cũ, mở y quán tại nhà, lúc không bận việc gì thì đi xem bệnh.
Không lâu trước đây, một thương nhân giàu có đang theo đuổi bà ta nên ngày nào cũng đến khám bệnh, Tạ Chiểu nghe xong, lại yên lặng uống thêm mấy bầu rượu, Tạ Kết đứng nhìn mà trợn trắng cả mắt.
Cũng không lâu trước đây, Tạ Yêu Yêu thành thân với người tàn tật là Lạc Viễn Chi. Đối với chuyện nhi tử mình cưới một thứ nữ, Lạc lão hầu gia thiếu chút nữa đã bị chọc tức ngất, Tạ Trạm đặt tên con là Tiếu Tiếu. Đối với Tiếu Tiếu, hắn thoạt nhìn có vẻ rất thích. Nếu tính về thời gian chăm sóc con trong ngày, thì Phong Quang cũng phải tự nhận mình không bằng Tạ Trạm.
Trong viện, Phong Quang ngồi trong lòng Tạ Trạm ngắm hoàng hôn, cô hỏi:
"Tiếu Tiếu ngủ rồi sao?"
"Ngủ rồi."
Tạ Trạm nói:
"Vú nuôi đang chăm sóc con bé."
Phong Quang chợt có chút chua xót,'Lần nào Tiếu Tiếu cũng chỉ ngủ trong lòng chàng, ta hơi ghen ty với chàng rồi đó."
Tạ Trạm bật cười,"Ta chăm sóc Tiếu Tiếu cũng vì muốn Phong Quang đỡ vất vả một chút mà thôi. Phong Quang là mẹ của Tiếu Tiếu, cần gì phải ghen ty?"
"Ta chẳng qua chỉ thuận miệng nói một chút... Phong Quang lại ngước mắt hỏi hắn:
"Tạ Trạm, trước kia sao ta không phát hiện chàng thích trẻ con như vậy nhỉ?"
"Chẳng phải bây giờ Phong Quang đã biết rồi sao?"
Cô còn nói thêm:
"Vậy ta lại sinh đứa nữa cho chàng, có được không?"
Nhìn xem, cô sợ đau như vậy, nhưng vẫn cực kỳ có tỉnh thần cống hiến. Ở cổ đại nhiều con nhiều phúc, nếu cô chỉ sinh một con, dường như sẽ khiến Tạ Trạm bị chê cười.
"Có Tiếu Tiếu như vậy là đủ rồi, nếu sinh thêm một đứa nữa, ta sẽ phải chăm sóc cho ba đứa trẻ, thật sự là lo không hết việc."
Phong Quang gật đầu, lại ngẩng đầu thật nhanh,"Chàng nói chăm sóc cho ba đứa trẻ là có ý gì?"
"Ta đang nói Phong Quang trẻ con."
"Tạ Trạm!"
Cô nhéo một cái vào hông hắn.
Tạ Trạm mỉm cười chấp nhận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận