Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 21 - Chương 34: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thế

Quyển 21 - Chương 34: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thếQuyển 21 - Chương 34: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thế
Tay Phong Quang lần thứ hai giơ lên, nhưng lần này lại không thể tát lên mặt hắn, mà bị hắn nhẹ nhàng bắt được.
Du Ký chăm chú nhìn chằm chằm vào con ngươi đen láy của cô, ánh mắt hắn hơi lóe lên,"Hạ Phong Ảnh đúng là một người đàn ông đáng thương, hắn vĩnh viễn cũng không thấy được em sẽ trở thành một... phụ nữ mê người cỡ nào."
Nhưng cô của hiện tại, tạm thời vẫn chỉ có thể được hình dung bằng từ "cô bé".
"Du Ký, anh như vậy là có ý gì? Quấy rối tình dục sao?"
"Nếu em muốn định nghĩa điều này là quấy rối tình dục, thì tôi cũng vui vẻ chấp nhận thôi.
So với hắn, lực phản kháng của cô thật sự bé nhỏ đến mức không đáng kể, Phong Quang không giật được tay ra, điều này khiến tâm tình cô vốn đã kém tới cực điểm lúc này lại càng tệ tới cực hạn."
"Anh đừng quên, tôi là Hạ Phong Quang, là đại tiểu thư của Vùng Đất Phúc Âm, ba tôi là chủ nhân nơi này, anh mà dám động vào tôi..."
"Thì sao?"
Hắn ngắt lời cô, đưa bàn tay lên xoa gương mặt cô,"Một con mèo có lộ ra móng vuốt, thì cũng chỉ là một con mèo mà thôi, cho dù có ra vẻ mạnh mẽ, thì thợ săn cũng chỉ cần dùng một bàn tay, là có thể nhẹ nhàng khống chế được con mèo luôn muốn cắn người đó."
Phong Quang cười,"Vậy nếu là một con mèo nhiễm virus cắn người thì sao? Anh sẽ còn bình thản ung dung như thế chứ?"
"Em đang muốn đánh cuộc với tôi một trận sao?"
"Nếu như anh đồng ý đánh cuộc."
Kế tiếp, hai người đều nhìn đối phương, một lúc lâu vẫn không hề nói chuyện, không cam lòng yếu thế mà tiếp tục trầm mặc, không khí quỷ dị này lan ra trong nháy mắt.
Một lát sau, Du Ký mở miệng trước,"Để em buông tay Hạ Phong Ảnh, chẳng lẽ lại khó khăn như vậy sao?"
"Đúng." Cô gần từng chữ một nói:
"Hắn là người tôi thích, nên bất luận như thế nào, tôi cũng sẽ không từ bỏ hắn. cho dù có chết. tôi cũng muốn kéo hắn xuống mô theo." Du Ký hơi khựng lại, hắn nhíu mày, trong giọng nói nhiễm vẻ tức giận khó nhận ra,"Hạ Phong Ảnh đã chết."
"Hắn không chết, có tôi ở đây, hẳn sẽ không thể nào chết được."
Đối với điều này, cô vẫn luôn tin tưởng vững chắc không chút nghỉ ngờ, cho dù là ai nói với cô rằng Hạ Phong Ảnh đã chết, thái độ của cô cũng sẽ trở nên ngang ngạnh như vậy.
Du Ký cười lạnh một tiếng,"Em định giữ lấy một người chết cả đời này sao?"
"Có gì mà không thể?" Phong Quang cũng cười,"Tôi đã quen ôm thi thể đi vào giấc ngủ, cho dù hắn vẫn chưa tỉnh lại, tôi cũng có thể ở bên cạnh hắn như vậy cả đời."
"Hạ Phong Quang, em còn trẻ." Ánh mắt Du Ký dần tối đi,"Em sẽ gặp được nhiều người đàn ông hơn, rồi sẽ có một ngày em dao động."
"Nếu thật sự có ngày này..."
Cô ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt trong suốt, cười dịu dàng, đẹp đến khó tả,"Tôi sẽ tự tay giết chính mình."
Cô không phải kiểu người có thể chấp nhận việc bản thân thay lòng đổi dạ, nếu đã xác định là người đó, thì trừ phi người kia từ bỏ cô trước, nếu không cô sẽ vĩnh viễn không yêu người nào khác.
Trong tình cảm, cô có "bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, điểm này cũng có tác dụng tương tự với chính bản thân cô.
Có thể nói thế này, cô vĩnh viễn cũng không sợ người đàn ông kia chuyển sang thích người khác, điều cô sợ hãi chỉ là cô sẽ thay lòng đổi dạ trước hắn một bước mà thôi.
Du Ký trầm mặc trong chốc lát, sự từ chối dứt khoát và tình cảm của Phong Quang khiến hắn cảm thấy xa lạ, dù thế nào, thái độ tình cảm của cô đều sẽ khiến người ta cảm thấy sợ hãi, nhưng hắn lại thấy hưng phấn, một sự hưng phấn chưa từng có xưa nay.
Sau đó là ham muốn độc chiếm đột nhiên dâng lên, giống như tời Thư Bạch nói ra vào một năm trước vậy, hắn sẽ không nhịn được mà tưởng tượng, rằng đối tượng trong lời của cô không phải là Hạ Phong Ảnh mà là mình. Ngay sau đó, một loại cảm giác hưng phấn đến mức gần như không thể kìm nén nổi kéo đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận