Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 32 - Chương 11: Công lược trạch nam game thủ

Quyển 32 - Chương 11: Công lược trạch nam game thủQuyển 32 - Chương 11: Công lược trạch nam game thủ
Cô gái dáng người cao gầy không hiểu vì sao Phong Quang lại bỗng nhiên ủ rũ như vậy, chỉ âm thầm đoán, đây không phải người trong mấy câu lạc bộ cô ta quen biết, mà cô ta đã quên, dù sao cô ta cũng mắc chứng mù mặt nhẹ, còn vì sao lại không nghĩ tới trường hợp bạn cùng lớp, bởi vì cô ta học ngành Kỹ thuật, mà lớp bọn họ chỉ có một mình cô ta là nữ.
Cô gái váy trắng bước đến, thử cười chào một câu,"Đàn em, xin chào..."
"Cô mới là đàn em đó!" Phong Quang ngẩng đầu ưỡn ngực. Đương nhiên, cô vốn không có ngực,"Tôi đã năm tư rồi, trừ phi cô đã tốt nghiệp, nếu không cô còn lâu mới có thể coi tôi là đàn em."
"Xin lỗi... do tôi bị nhầm."
Cô gái váy trắng ngượng ngùng cười, cô ta chỉ thấy Phong Quang có vẻ xinh xắn lanh lợi, so với chiều cao một mét bảy của cô ta, Phong Quang cộng cả giày mới đến một mét sáu quả thật cũng coi như nhỏ bé. Bởi vậy mà cô ta mới gọi cô là đàn em.
Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một giọng nam,"Lâm Quả."
"Tề Giác." Cô gái được gọi là Lâm Quả nhìn về phía người đàn ông đang đi tới,"Đã lâu không gặp."
"Đúng vậy, cũng chỉ hôm nay đi chụp ảnh tốt nghiệp mới có thể gặp được cậu."
Tề Giác tươi cười ôn hòa đi tới, nụ cười tươi như ánh mặt trời này đặt trên khuôn mặt góc cạnh đường nét rõ ràng của anh ta liền cực kỳ có sức hút và vẻ thân thiện.
Anh ta đứng bên cạnh Lâm Quả, lại cao hơn Lâm Quả một cái đầu, vì thế tương đương anh ta cao hơn Phong Quang hai cái đầu.
Phong Quang còn chưa kịp hồi phục tinh thần từ nỗi khiếp sợ khi nghe cái tên "Lâm Quả", khi lại phải ngửa đầu mới có thể nhìn thấy anh chàng này, tâm tình liền có chút khó tả. Đây là lần đầu tiên cô nhận thức rõ ràng như vậy, rằng người cô thấp đến thế nào.
Tề Giác cúi đầu nhìn về phía Phong Quang, anh ta cười hỏi:
"Đàn em này là?"
Phong Quang đen cả mặt.
Lâm Quả vội nói:
"Lớp trưởng, cậu nhầm rồi, cô ấy cũng là sinh viên năm tư như chúng ta, chứ không phải là đàn em."
"Cùng khóa với chúng ta sao?"
Tề Giác vươn tay, so ngang chiều cao từ đỉnh đầu Phong Quang tới trước ngực mình, anh ta "Ồ" một tiếng, lại sửa miệng mà chào,
"Chào bạn học nhé."
"Ha hả..." Phong Quang ngoài cười nhưng trong không cười.
"Tiếng cười tràn ngập cao quý, lại khiến người ta cảm thấy cao không thể với được này..."
Tề Giác bỗng nhiên kinh ngạc nói:
"Chẳng lẽ bạn chính là đại tiểu thư Hạ gia Hạ Phong Quang mà giang hồ đồn đại?"
Phong Quang không rõ sao anh ta lại có thể từ tiếng cười mà đoán ra thân phận của mình được, nhưng nếu người ta đã nhận ra, cô cũng liền khoanh tay hừ một tiếng,"Chính là bản tiểu thư."
Lâm Quả xem đến thế là đủ rồi, cô ta hỏi Tể Giác,"Lớp trưởng, sao cậu nhận ra được?"
"Rất đơn giản." Tề Giác cười chỉ về phía chiếc vòng bạc Phong Quang đeo trên tay,"Đây là trang sức có chủ đề "Thiên nhiên" do nhà thiết kế hàng đầu Nicholas thiết kế, vừa mới ra mắt đã bị Chủ tịch tập đoàn Hạ thị ra giá cao mua về, tặng cho con gái ông ấy. Mẫu vòng tay này chỉ có một chiếc duy nhất trên toàn cầu."
Phong Quang nhìn vòng tay trên cổ tay mình, vội thu tay lại đặt sau lưng.
Tề Giác thú vị nói:
"Các cậu sẽ không thật sự nghĩ tôi có thể nhận ra người ta chỉ bằng tiếng cười đấy chứ?"
"Cậu không khoe khoang sẽ chết sao?"
Lâm Quả đập một cái lên lưng Tề Giác.
Tề Giác kêu đau, nhưng cũng không đánh lại. Lâm Quả vốn cũng đánh không nặng tay.
Lâm Quả lại hỏi:
"Lớp trưởng, chẳng phải cậu rất có hứng thú với thi đấu Esports sao? Nghe nói Lư Chỉ Viễn tới, cậu không đi xem à?'
Bạn cần đăng nhập để bình luận