Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 24 - Chương 55: Công lược ảnh đế hết thời

Quyển 24 - Chương 55: Công lược ảnh đế hết thờiQuyển 24 - Chương 55: Công lược ảnh đế hết thời
Đoạn Cao lấy ra một chiếc móc treo trên thang chữ A, Phong Quang run rẩy nói:
"Ông giết người... chẳng phải vẫn chỉ ở khách sạn kia thôi sao?"
"Không sai, tôi chỉ luôn giết người ở một chỗ, nhưng... dù thế nào thì cô cũng là người phụ nữ mà Đoạn Mộ nhà chúng tôi nhìn trúng, cũng coi như một nửa con dâu nhà họ Đoạn chúng tôi. Đối với người nhà, tôi sẽ luôn đối đãi đặc biệt."
Đoạn Cao mỉm cười, vỗ lên vách tường mà nói:
"Cô yên thâm, cô sẽ không cô đơn, cô sẽ ở lại trong này... làm bạn với vợ của tôi."
"Ông nói... cái gì?"
Sau lưng Phong Quang chợt lạnh.
"Vợ của tôi là một người phụ nữ rất xinh đẹp, đáng tiếc cô ấy quá dã tâm, tôi không có cách nào, chỉ đành giữ cô ấy ở trong nhà mãi mãi. Cô Hạ, cô cũng rất xinh đẹp, cô ấy sẽ thích cô, cũng giống như cô ấy vẫn luôn thích những thứ kim loại leng keng leng keng này vậy."
Chuông gió, hộp nhạc, và cả lục lạc trong phòng, tất cả đều là thứ ông ta chuẩn bị cho vợ. Đương nhiên, Đoạn Cao cũng không cách nào phủ nhận, khi nghe những âm thanh dễ chịu kia, ông ta sẽ càng thêm hưng phấn.
"Không, tôi không cần bà ấy thích..."
Cô bỗng nhiên kịch liệt giãy giụa, nhưng ngoại trừ tăng thêm vài miệng vết thương ở cổ tay và mắt cá chân do bị dây thừng ma sát thì không có gì khác biệt cả.
Đoạn Cao cũng đã cầm móc đi tới sau lưng cô, ông ta cười nói:
"Không cần hoảng hốt, đau đớn sẽ qua đi rất nhanh, cô sẽ có được một cuộc sống mới."
Ngay khi chiếc móc trong tay ông ta sắp xỏ xuyên qua lưng Phong Quang, cửa phòng bỗng nhiên bị phá, một đám người cầm súng vọt vào bên trong. Người dẫn đầu chính là Ngô Sâm, anh ta trực tiếp tiến lên dùng súng gõ thật mạnh vào đầu Đoạn Cao một cái, Đoạn Cao té ngã trên đất, móc trong tay ông ta cũng rơi ra.
Rất nhanh, Đoạn Cao bị cảnh sát khống chế.
"Cô không sao chứ?"
Nơôê Sâm lai bước đến cởi trói cho Đhona Ouano. Nhìn thấy vết thương trên người cô, trong lòng anh ta lại có chút không thoải mái.
Sắc mặt Phong Quang vẫn còn hơi trắng bệch, cô được Ngô Sâm đỡ đứng lên, lại lắc đầu,"Tôi không sao."
Đoạn Cao bị hai cảnh sát bắt lấy, ông ta nhìn Phong Quang hung tợn nói:
"Cô cố ý"
"Nếu không thì thế nào?"
Phong Quang quay đầu lại, cười nhìn ông ta một cái "Ông sẽ không thật sự cho rằng những lời kia của tôi là thật chứ? Đoạn Mộ chính là người đàn ông tôi thích, bất kể thế nào tôi cũng sẽ không từ bỏ anh ấy đâu."
"Tôi đã xem thường cô rồi..." Máu chảy xuống từ trên đầu Đoạn Cao, ánh mắt ông ta cực kỳ thâm độc.
Phong Quang hơi kéo cổ áo xuống, lấy ra máy nghe trộm dán ở xương quai xanh giao cho Ngô Sâm. Cô thở phào nhẹ nhõm,"Vẫn may là nỗ lực không uổng phí."
"Haiz, tôi không thể không nói, cô Hạ thật sự khiến tôi phải nhìn bằng con mắt khác, lá gan này quả là không hề nhỏ."
Khi Phong Quang nói cô muốn đích thân làm mồi nhử, Ngô Sâm đã không đồng ý, nhưng anh ta không thuyết phục được vị đại tiểu thư này, chỉ có thể gọi đồng nghiệp khác đến đây để phòng ngừa vạn nhất.
Đoạn Cao vẫn không cam lòng,"Sao cô có thể hoài nghi đến tôi?"
"Bởi vì tôi tin tưởng Đoạn Mộ, anh ấy không phải là hung thủ"
Phong Quang còn nói thêm:
"Hơn nữa tôi phát hiện, những người chết đó ngoại trừ ham hư vinh thì còn có một điểm giống nhau nữa, đó chính là vào lúc mười mấy hay hai mươi mấy tuổi, các cô gái đó đều đã từng phản bội bạn trai hoặc chồng mình. Chẳng qua tôi chỉ đang đánh cuộc, đánh cuộc ông sẽ muốn giết tôi."
Kết quả, cô cược thắng.
"Ha ha ha... Tôi không ngờ, không ngờ sẽ có ngày tôi bị người ta lừa gạt. Cô gái nhỏ, tôi đã xem thường cô, nếu cô thích Đoạn Mộ như thế..."
Đoạn Cao cười thâm hiểm,"Tôi liền tặng cô một phần lễ vật. Vào ngày mai, khi tiếng chuông rạng sáng vang lên... Cô sẽ lập tức quên đi Đoạn Mộ, hơn nữa sẽ thích người đầu tiên mà cô nhìn thấy ngoại trừ Đoạn Mộ."
Phong Quang khựng lại.
"Cô biết mà, tôi am hiểu thôi miên... Mà dưới sự thôi miên của tôi, cô thống khổ, ha ha ha..."
"Đủ rồi!"
Ngô Sâm nói:
"Đưa ông ta về cục cảnh sát!"
Mọi người vội vàng trói Đoạn Cao đi, Ngô Sâm nhìn về phía Phong Quang, anh ta không biết nên nói gì, chỉ có thể nhẹ giọng an ủi cô,
"Cô đừng nghĩ quá nhiều, ông ta chỉ dọa cô mà thôi."
"Tôi không sao."
Phong Quang khẽ lắc đầu, chỉ là bàn tay rũ bên cạnh người đã túm chặt váy tạo thành nếp nhăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận