Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 11 - Chương 26: Công lược tội phạm vũ trụ cấp SSS

Quyển 11 - Chương 26: Công lược tội phạm vũ trụ cấp SSSQuyển 11 - Chương 26: Công lược tội phạm vũ trụ cấp SSS
Sau khoảnh khắc cô hoảng loạn gọi tên Hứa Vọng, đã có những gì xảy ra, Phong Quang hoàn toàn không biết. Cô chỉ có cảm giác dường như mình đã ngủ một giấc thật dài, đến khi mở mắt ra, cô thấy mình đang nằm trên một chiếc giường lớn mềm mại.
Nhìn đèn thủy tỉnh treo trên trần nhà, Phong Quang mới chậm chạp nhận ra đây không phải là phòng của mình, cô lập tức ngồi bật dậy, nôn nóng gọi:
"Hứa Vọng!"
Rất nhanh, từ ngoài cửa có một người đàn ông đi vào, hắn tới ngồi bên mép giường, ôm thiếu nữ đang kinh hoảng vào trong ngực, dịu dàng nói:
"Anh đây."
"Hứa Vọng."
Phong Quang vòng tay ôm lấy cổ hẳn, gương mặt dán chặt vào ngực hắn, khóc lóc kể lể:
"Em... Em bị Cecil bắt đi, em có... em có bị gã."
Hứa Vọng biết cô đang lo sợ cái gì, khóe miệng hơi mỉm cười một chút:
"Không sao, em rất khỏe."
Ký ức của cô chỉ dừng ở việc cô ngã ra mặt đất rồi ngất đi, thế nên cô hoàn toàn không biết sau đó đã xảy ra những chuyện gì, giờ nghe chính miệng hắn nói mình hoàn toàn không bị Cecil động vào, trong lòng liền thoải mái hơn rất nhiều.
"Vậy... vậy thì tốt rồi..."
Cô nghẹn ngào nói. Lúc ở trong cống thoát nước, mặc dù cô rất sợ hãi nhưng không hề rơi một giọt nước mắt nào, giờ được hắn ôm vào ngực, cô lại cảm thấy trong lòng vô cùng ấm ức, chỉ có thể dùng cách khóc lên để phát tiết ra:
"Cái ngục giam mà các anh luôn tự hào là có phòng thủ nghiêm mật nhất này chẳng nghiêm mật một chút nào cả, tù nhân mà có thể đi tới đi lui!"
"Ừ, đây là lỗi của anh"
Cô khóc: "Anh là trưởng ngục giam, đương nhiên là lỗi của anh rồi!"
"Ừ, Phong Quang nói đúng lắm."
Hứa Vọng tốt tính phụ họa theo, tóm lại, cho dù cô nói cái gì thì hắn cũng đồng tình là được. Nghĩ lại, thân mình nhỏ xinh của cô đang rúc sâu vào trong lòng hắn, lại luôn miệng thút thít nỉ non bằng giọng điệu mềm mại, thật đúng là khóc tới mức làm tim hắn cũng mềm nhữn cả ra.
"Sau này... sau này anh không được tùy tiện bỏ em lại, lỡ như... lỡ như bị người ta bắt được thì sao? Thế giới này của các anh đối xử với phụ nữ quá đáng sợ!"
"Lần này là do anh suy xét không chu đáo, sau này... anh sẽ không bỏ em lại một mình nữa."
Hứa Vọng giơ tay gạt tóc trên trán cô sang một bên rồi đặt lên đó một nụ hôn, sau đó nhẹ nhàng vỗ lưng cô, dịu dàng trấn an.
Cecil và Tiêu Tiêu đều từ tháp đông chạy ra, đây là điều mà hắn không lường trước được, nhưng may mà hắn tới đúng lúc nên không làm cô bé này phải chịu bất kỳ tổn thương nào.
Hai tròng mắt Phong Quang mịt mờ như một màn mưa bụi, cô nức nở hỏi:
"Vậy Cecil... sao rồi?"
"Yên tâm, sau này gã sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa."
Trực giác đầu tiên của cô là Hứa Vọng đã giết chết gã ta rồi, thế nên lập tức vùng ra khỏi ngực hắn, ngồi thẳng dậy, túm lấy tay hắn lo lắng hỏi:
"Anh giết gã rồi sao? Hắn là tù nhân quan trọng của Liên mỉnh, anh giết hắn rồi liệu có sao không?"
"Phong Quang đang lo lắng cho anh sao?"
"Vô nghĩa!"
Cô lại cắn môi, tiếng khóc càng lớn hơn:
"Đầu do em cả, giờ anh lại giết phạm nhân rồi, nếu như anh bị bắt nhốt vào tù thì làm sao bây giờ? Em không muốn sống thờ chồng đâu!"
Tiếng khóc của cô rõ ràng có thể làm người ta tan nát cõi lòng, nhưng lý do khóc thì lại khiến Hứa Vọng buồn cười:
"Có lẽ... Phong Quang có thể vào trong tù ở cùng anh, như thế thì sẽ không phải sống thờ anh nữa."
"Các anh..."
Cô nức nở: "Các anh còn có thể đem theo người nhà vào ngồi tù cùng sao?"
Hai chữ "người nhà" đã lấy lòng hắn thành công, nhưng từ xưa đến nay, ngồi tù thì sao có thể mang theo người nhà chứ?
Hắn dùng đầu ngón tay hơi lạnh lau nước mắt cho cô, trái tim rối tỉnh rối mù cả lên chỉ vì cô thật sự muốn vào ngục giam ở cùng hắn:
"Đừng khóc nữa, anh sẽ không bị xử phạt gì đâu, trên đời này, không có ai có tư cách đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận