Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 18 - Chương 6: Công lược thợ săn ma cà rồng

Quyển 18 - Chương 6: Công lược thợ săn ma cà rồngQuyển 18 - Chương 6: Công lược thợ săn ma cà rồng
Phong Quang lập tức có tỉnh thần, cô ngoan ngoãn đi theo Minh Am, hoàn toàn không còn dáng vẻ lăn lê bò toài đòi ăn cơm như vừa nãy nữa.
Bởi vì cái ô đang ở trong tay Minh Am rồi, chờ khi Phong Quang đứng lên, hắn cảm thấy bản thân mình là kẻ bề trên, nếu đưa lại ô cho cô cầm thì cũng khá xấu hổ. Vì thế một đường đi tới này, hắn chỉ có thể cầm ô che cho thiếu nữ, âm thầm nghĩ mình đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi.
Phong Quang thì ngược lại, cô cảm thấy có người che ô cho mình là chuyện bình thường, không hề có vấn đề gì sai ở đây cả. Đúng thế, cô chính là thiên kim đại tiểu thư được một đống người hầu hạ ở Hạ gia, tiểu thư khuê các như cô chẳng học được cái quái gì ngoài mỗi cái tính đại tiểu thư rõ mồn một.
Minh Am cúi đầu nhìn đỉnh đầu cô, nghĩ thầm lần sau gặp Hạ Triều, nhất định phải đòi ông ta học phí gấp đôi mới được, tiểu công chúa nhà ông ta quá mức khó hầu hạ.
Minh Am dẫn Phong Quang về ký túc xá của hắn, vừa mở cửa ra thì Phong Quang đã vọt vào trong, tuy nhiên, chờ đến khi cô đã nhìn thấy rõ tình trạng trong phòng rồi thì lại quay đầu nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt tràn ngập vẻ cạn lời.
Minh Am thì chẳng cảm thấy có gì đáng xấu hổ, chỉ nhún vai nói: "Phòng của đàn ông độc thân, em còn muốn nó sạch sẽ tới mức nào được chứ?"
Dù sao cũng là hiệu trưởng, phòng của hắn cũng lớn hơn phòng của học sinh bình thường. Hai phòng ngủ một phòng khách, kéo rèm ra là có thể nhìn thấy phong cảnh tuyệt đẹp của núi Osiris, nhưng mà người này thật sự quá bừa bộn.
Sàn nhà, bàn uống trà, ghế sô pha... không phải quần áo vứt bừa bãi thì cũng là tạp chí người đẹp, Phong Quang phải đi vòng mới tiến được vào phòng khách. Tuy nhiên đây cũng chẳng phải phòng của cô, cô không có tư cách nói gì cả. Mục đích của cô chỉ là có cơm ăn, vốn tưởng Minh Am sẽ nấu cơm, ai dè người ta đi vào bếp rồi nhanh chóng mang theo một đống mì gói đi ra.
Minh Am đặt đống mì gói lên bàn trà rồi nói với Phong Quang:
"Đây, tất cả các vị đều ở đây hết, em cứ tùy tiện chọn đi, trong bếp có nước sôi, chọn xong rồi thì tự pha mà ăn."
Phong Quang không động đậy, yên lặng nhìn hắn. trong căn phòng bừa bãi này của hắn, nhìn nhà của hắn bằng ánh mắt như nhìn một cái ổ chó, cõi lòng chưa bao giờ cảm thấy hổ thẹn trong bao nhiêu năm nay của hắn đột nhiên có xu thế lung lay.
Hắn gượng cười, nói với giọng thương lượng:
"Nếu em ở trong phòng của tôi ăn không vào thì có thể mang về ký túc của mình ăn cũng được."
"Gọi đồ ăn ngoài."
Cô chỉ nói ra mấy chữ này.
Minh Am vỗ đầu cô như một vị trưởng bối nhân từ, giọng điệu tiếc nuối:
"Cô bé à, đồ ăn ngoài không thể nào trèo qua ngọn núi cao như thế kia để đưa tới đây cho em được đâu."
Cô mím môi:
"Ăn mì gói không tốt cho sức khỏe.
Cô nhìn lướt qua thùng rác. Giỏi thật, toàn bộ rác trong đó đều là vỏ mì gói cả.
Minh Am khó xử:
"Ở chỗ tôi chỉ có mỗi mì là ăn được thôi..."
Hắn biết, ma cà rồng càng cao quý thì càng hay bắt bẻ, nhưng người ta có bắt bẻ hắn thì cũng vô dụng thôi, bởi vì hắn chỉ biết dựa vào ăn mì gói để sống sót.
Sau đó, hắn nghe thấy cô nói một câu:
"Thảo nào thoạt nhìn thầy sa sút tình thần như thế, thì ra là nhà bẩn mà đồ ăn thì thiếu dinh dưỡng."
Nhà bẩn?
Không không không, hắn chỉ hơi lười dọn nhà tí thôi mà.
Minh Am vừa định giải thích thì lại thấy Phong Quang đi về phía tủ lạnh.
Phong Quang mở tủ lạnh ra, chấn động, đảo mắt nhìn thoáng qua, gần như toàn rượu là rượu. Vất vả lắm cô mới tìm được hai quả trứng gà và một cây lạp xưởng ở trong góc.
*#*****&
Cô lấy cây lạp xưởng ra, nhìn hạn sử dụng trên bao bì, còn một tuần nữa sẽ hết hạn, nghĩ thầm ăn vào chắc cũng không sao đâu, sau đó lại lấy hai auả trứng đà ra rồi đi vào trona bến. Minh Am lập tức đi theo vào:
"Cô bé, em biết nấu cơm à?"
"Không biết."
Phong Quang lãnh đạm nói hai tiếng, trong ánh mắt cạn lời của Minh Am, cô lấy điện thoại ra, mở tìm kiếm trứng gà và lạp xưởng, lập tức xuất hiện thực đơn trứng xào lạp xưởng.
Minh Am xoa cằm chậc chậc hai tiếng:
"Thì ra điện thoại còn có thể dùng như thế..."
"Thầy không phải đồ cổ lỗ sĩ đấy chứ?"
Phong Quang liếc nhìn hắn:
"Ngay cả chức năng của điện thoại di động mà cũng không biết à?"
Hắn thở dài đầy bất đắc dĩ:
"Tôi quả thực chẳng biết gì về mấy thiết bị điện tử hiện đại cả."
Phong Quang nghe giọng điệu của hắn chẳng khác nào ông bố bảo thủ của cô. Bố cô hoàn toàn không thể nào tiếp thu được tri thức về điện thoại hay máy tính. Có lẽ người sống từ mấy trăm năm trước đều có phản ứng chậm chạp với mấy thứ đó như thế.
Cô mặc kệ hắn, rửa sạch nồi rồi dựa theo công thức chế biến. Đầu tiên là đánh trứng gà, sau đó thái lạp xưởng, thả lạp xưởng đã thái vào trong trứng gà rồi quấy đều. Đặt chảo lên bếp, rót dầu, đổ toàn bộ hỗn hợp trứng gà trộn lạp xưởng vào trong chảo, mặt dưới chín rồi thì lật ngược lại, chờ đến khi màu sắc hai mặt đều trở thành màu vàng đậm thì đánh nát trứng gà ra, hoàn thành thành công.
Minh Am lác mắt trước một loạt động tác đầy vẻ thuần thục của cô.
Phong Quang vô cùng đắc ý hừ với hắn một tiếng. Thực ra đây cũng là lần đầu tiên cô nấu cơm, biểu hiện cũng không quá mức lưu loát... Tuy nhiên cô nhanh chóng suy nghĩ cẩn thận, nói không chừng ở trong một thế giới nào đó cô đã làm một cô vợ đảm đang nên có được bản năng nấu bếp, lúc này đây mới thể hiện ra trước mặt người đàn ông này như thế.
Cô lại nghĩ một chút, sau đó nhìn về phía Minh Am, Minh Am đột nhiên thấy cô nhìn về phía mình thì chớp mắt tỏ vẻ không hiểu.
Đột nhiên cô cảm thấy hắn thật đáng thương, một lão trạch nam có khả năng sống quá kém, không biết tự chăm sóc cho mình... Ữm, đúng là một lão trạch nam(1) không thể cứu chữa được.
Cô lấy một cái bát ra, đổ một nửa đồ ăn vào trong một cái bát khác, lại ầm hát nhét vào †av hắn: "Đừng ngày nào cũng chỉ ăn mì gói nữa, thình thoảng thầy cũng nên ăn đồ dinh dưỡng một tí."
Dứt lời, cô liền bưng bát của mình ra khỏi phòng bếp, tuy rằng không có cơm nhưng có thể ăn một chút thức ăn này cũng coi như đã lấp đầy bụng rồi.
Minh Am nhìn theo cô, đôi mắt đen láy đột nhiên híp lại, cuối cùng lại hơi mở ra một phân, cũng đi ra khỏi bếp.
Bởi vì nhận được sự giáo dục quý tộc nhiều năm nên ở trên bàn ăn, biểu hiện bên ngoài của Phong Quang đầy vẻ giáo dưỡng, không nói lời nào, cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào, liếc mắt nhìn, chỉ thấy vào lúc này, cô mới có dáng vẻ giống hệt một tiểu thư quý tộc.
Minh Am thì khác, hắn thích thế nào thì làm thế ấy. Không biết con mèo đen Tiểu Hắc đi vào nhà từ lúc nào, nó meo một tiếng rồi nhảy lên bàn.
Hắn tỏ vẻ cưng chiều gạt ra một chút thức ăn, bày ra trước mặt Tiểu Hắc, thuận tiện xoa đầu nó, nói:
"Tiểu Hắc à Tiểu Hắc, mày theo tao bao nhiêu năm như thế cũng phải chịu khổ theo tao, hôm nay rất cuộc cũng được ăn một chút đồ ăn bình thường rồi."
"Này!"
Phong Quang ngẩng đầu nhìn hắn:
"Mèo không thích ăn lạp xưởng đâu!"
Một tay Minh Am chồng cằm, quay đầu nhìn cô cười tủm tỉm:
"Không sao, Tiểu Hắc không phải con mèo bình thường, nó uống máu tôi mà lớn lên đấy."
Cô nghỉ hoặc:
"Uống máu thầy lớn lên á?"
*x+*xx*xx*x*x**+*
(1) Trạch nam: là cách gọi những chàng trai không thích ra ngoài và chỉ muốn ru rú trong nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận