Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 26 - Chương 29: Công lược tình yêu cấm ky

Quyển 26 - Chương 29: Công lược tình yêu cấm kyQuyển 26 - Chương 29: Công lược tình yêu cấm ky
Muốn nói Tạ Trạm đối xử với cô thế nào? Đó đương nhiên là tốt, bọn họ chẳng qua mới chỉ quen biết mấy ngày mà thôi, hắn cũng đã chăm sóc cô giống như một trưởng bối tốt vậy.
Nhưng điều Phong Quang muốn lại không chỉ là trưởng bối tốt, cô ý thức được một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng đó là Tạ Trạm từ đầu tới đuôi đều chỉ coi cô như cháu gái. Ở trong mắt hắn, cô chỉ là một đứa trẻ mà thôi. Mà cô muốn hắn có thể coi mình như một nữ nhân.
Phong Quang thở dài thật sâu trong lòng, cô nhìn thân thể nhỏ bé khô quắt của mình, thầm nghĩ cho dù bọn họ không có tầng quan hệ thúc cháu, hắn cũng sẽ không coi cô như một nữ nhân được.
Cô lại nhìn Tạ Trạm, xoay người nói:
"Thúc đừng đi theo ta, ta không cần thúc bảo vệ, thúc đi bảo vệ hoàng hậu nương nương đi."
"Tiểu nha đầu..."
Tạ Trạm còn muốn nói gì, Phong Quang cũng đã không quay đầu lại, xua tay nói:
"An tâm đi, ta không giận thúc."
Vừa nói xong, cô đã dắt Hoan Nhi rời đi.
Cô không giận Tạ Trạm, cũng không nên tức giận với hắn, rốt cuộc thì đứng ở lập trường một vãn bối mà nói thì hắn thật sự là một thúc thúc tốt.
Phong Quang vào đại điện, Triệu Uyển đã lập tức đi tới, bà quan tâm nói:
"Nghe Kết Nhi nói, hoàng hậu nương nương tới đây, còn nói vài lời với các con nữa. Thế nào, các con có nói hay làm chuyện gì không ổn hay không?"
Phong Quang lắc đầu,"Hoàng hậu nương nương rất bình dị gần gũi, không bắt chúng con làm theo nhiều luật lệ quy củ, huống chỉ còn có tam thúc ở đó, mẹ không cần phải lo lắng đâu."
"Vậy là tốt rồi."
Triệu Uyển thở phào nhẹ nhõm,"Con và Hoan Nhi đều không hiểu quy củ trong cung, ta chỉ sợ các con sẽ làm sai cái gì khiến hoàng hậu không cao hứng."
"Hoàng hậu chính là người có tính tình rất tốt, đại tẩu người đâu phải không biết điều này." Đàm Nhu đi tới cười nói:
"Lần này Phong Quang có thể lộ diện trước mặt hoàng hậu là chuyện tốt, cũng đỡ khiến hoàng hậu nghĩ Tạ gia chúng ta chỉ có một thứ nữ có thể khoe ra."
"Ngươi bớt nói hai câu đi."
Triệu Uyển nhìn Đàm Nhu, lại nhìn về một góc, Tạ Yêu Yêu vốn đứng ở đó cũng đã không thấy đâu, bà hỏi Đàm Nhu,"Nhị nha đầu đâu rồi?"
"Ai da, sao lại không thấy nàng ta đâu?"
Đàm Nhu cũng mới phát hiện Tạ Yêu Yêu biến mất, liếc mắt nhìn xung quanh một cái cũng không thấy, bà ta nói:
"Hôm nay đã sắp tối rồi, nếu như về muộn, cửa thành đóng lại thì chúng ta sẽ không vào được mất."
Tạ Kết nói:
"Mẹ, dù sao cũng là chính nàng ta tự đi khỏi, chúng ta cũng đừng quản nàng ta nữa."
"Sao có thể mặc kệ? Ngươi muốn để cha ngươi nổi trận lôi đình mới tốt đúng không? Tương lai hắn đuổi người ra khỏi nhà, lúc đó thì trong số tài sản của cha ngươi, ngay cả một phân tiền ngươi cũng không lấy được."
Có thể tùy tiện nói ra hai chữ tài sản, e rằng cũng chỉ có Đàm Nhu.
Đàm Nhu trước nay đều không che giấu mục đích mình còn ở lại Tạ gia, nếu nói đến tình cảm phu thê, thì khi vừa gả vào Tạ gia, bà ta thật sự có cảm tình với Tạ Chiểu, nhưng sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, thứ gọi là cảm tình này đều là hư ảo, chỉ có vàng bạc tài bảo thực tế mới hữu dụng.
Từ nhỏ Tạ Kết đã thấy lời nói và việc làm của Đàm Nhu luôn coi tài sản là tiêu chuẩn, tiền lập tức không kiên nhẫn nói:
"Đúng là phiền chết mất. Thôi được rồi, con đi tìm nàng ta!"
Đàm Nhu nói:
"Kết Nhi ngươi đi tìm bên trái, ta sang bên phải tìm xem."
Dứt lời, Đàm Nhu nói với Triệu Uyển một câu làm phiền chờ đợi trong chốc lát, tiền cùng Tạ Kết đi ra ngoài tìm người.
Phong Quang thầm nghĩ trong lòng, cũng khó trách Tạ Kết và mẹ hắn ta lại sẽ trở thành vai ác trong thế giới này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận