Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 28 - Chương 38: Công lược sư phụ song tu

Quyển 28 - Chương 38: Công lược sư phụ song tuQuyển 28 - Chương 38: Công lược sư phụ song tu
Theo từng lời của hắn, cảnh tượng trước mắt Phong Quang chợt biến từ rừng trúc thành biển mây trên không trung. Cô hoảng sợ, chỉ có thể dùng cả tay lẫn chân bám vào trên người Vô Nhai. Hiện giờ cô căn bản là không bay được, nếu như rơi từ trên cao xuống thì sẽ chỉ còn đường chết.
Vô Nhai cũng không động thủ, hắn mặc cho Phong Quang bám trên người mình, cũng không nhìn Phong Quang.
Hai mắt hắn cong lên, ý cười mê hoặc mà nói:
"Nếu như Phong Quang cự tuyệt, ta liền ném Phong Quang xuống."
Ngữ khí như gió nhẹ mây bay, lại khiến người ta không dám nghỉ ngờ tính chân thật trong lời của hắn.
Phong Quang ôm chặt hắn không dám buông tay,"Ta đồng ý còn không được sao!? Sư phụ! Ngươi về sau chính là sư phụ ta!"
Trong thời khắc sinh tử tồn vong, cốt khí gì đó đều là mây bay cả.
Cô vừa nói xong, cảnh tượng trước mắt lại thay đổi, hiện ra rừng trúc xanh mướt dạt dào.
Phong Quang không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Cô vừa muốn buông tay chân xuống khỏi người hắn, hắn lại dùng một tay nâng mông cô, một tay khác vỗ lưng cô, không cho cô rời đi.
Vô Nhai vui vẻ nói:
"Đồ nhi ngoan, về sau vi sư sẽ dạy dỗ ngươi thật tốt."
Phong Quang chưa từng gặp người nào có tính cách ác liệt như vậy, cô bị ép buộc dựa đầu vào vai Vô Nhai, nghĩ đến cuộc sống nước sôi lửa bỏng trong tương lai, cô khóc không ra nước mắt.
Chuyện hoàn toàn phát triển theo hướng đi ngược lại với mong muốn của Phong Quang. Cô vốn dĩ cho rằng mình sẽ phải chủ động đi công lược Vô Nhai thế này thế nọ, lại cùng hắn trải qua cuộc sống vui sướng không biết xấu hổ thế nọ thế kia, nhưng khi thật sự gặp mặt Vô Nhai rồi, cô mới hoàn toàn hiểu ra, tưởng tượng là tốt đẹp, hiện thực là đau thương.
Chuyện Phong Quang trở thành đệ tử của Vô Nhai đã được quyết định, Vô Nhai tỏ vẻ hết sức khẳng khái nhường gian phòng cách vách phòng hắn cho Phong Quang.
Đương nhiên, hắn cũng nói:
"Nếu Phong Quang không thích, cũng có thể ngủ cùng phòng với ta."
Tủv Phong Ouanad tr nhân là cởi mở nhưng câ vẫn chưa cởi mở đến mức này. Cô nói thẳng:
"Ta cự tuyệt."
"Vì sao?"
Đối với chuyện cô cự tuyệt, hắn tỏ vẻ không cách nào hiểu rõ,"Ta biết có sư phụ luôn ngủ chung với tiểu đồ đệ của mình, nghe nói như vậy sẽ khiến đồ đệ của nàng ta có cảm giác an toàn hơn."
Phong Quang:
"Người đồ đệ mà ngươi nói... năm nay lớn chừng nào?"
"Hình như là..."
Hắn suy nghĩ trong chốc lát,"Khoảng chừng sáu tuổi."
Khóe miệng Phong Quang giật giật,"Ta giống trẻ con sao!?"
"Phong Quang năm nay chẳng qua mới 160 tuổi, còn nhỏ mà."
Hắn lại xoa đỉnh đầu cô, nói với giọng mong mỏi:
"Sao sừng rồng của Phong Quang vẫn chưa mọc ra vậy?"
"Sừng rồng của ta không phải loại sừng tùy tiện như vậy!"
Tựa như để xác minh lời cô nói, đỉnh đầu Phong Quang lại lập tức mọc ra hai cái sừng rồng.
Vô Nhai hết sức vừa lòng, hắn lại thấp giọng bật cười,"Quả nhiên, vẫn là một bé rồng con."
"Ngươi mới là rồng con! Cả nhà ngươi đều là rồng con!"
Phong Quang đập tay hắn đang chọc sừng mình, muốn hít một hơi thật sâu để bình phục tâm tình khiến sừng rồng biến mất, nhưng ở trước mặt Vô Nhai, cô lại không thể nào bình tĩnh nổi.
Vô Nhai bị cô thô lỗ đập bay tay, hắn cũng không tức giận, ngược lại còn nói với giọng rộng lượng mà vui vẻ:
"Bé rồng con, ta cho phép ngươi nổi giận với ta.
Những lời này của hắn cứ như thể ơn hắn ban cho cô lớn bằng trời.
Nhưng Phong Quang lại bắt được trọng điểm một cách muộn màng,"Ngươi gọi ta là gì?"
Hắn thân nhiên cười,"Bé rồng con!"
Âm cuối ngân lên, có thể khiến thân thể người ta tê dại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận