Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 26 - Chương 4: Công lược tình yêu cấm ky

Quyển 26 - Chương 4: Công lược tình yêu cấm kyQuyển 26 - Chương 4: Công lược tình yêu cấm ky
Tạ Kết dường như cũng giống như mẹ hắn, không mấy hoan nghênh cả gia đình Phong Quang, phía sau hắn là một thiếu nữ đang đứng cúi đầu, không nhìn rõ vẻ mặt, nhưng dù đoán cũng có thể đoán được, cô ta nhất định là nhị tiểu thư thứ nữ của Tạ phủ, cũng chính là nữ chính Tạ Yêu Yêu.
"Mẹ."
Tạ Tầm cung kính hành lễ trước tiên.
Triệu Uyển cũng hành lễ nói:
"Mẹ"
Phong Quang nhìn một vòng vẫn không thấy bóng người mình muốn tìm, cũng liền làm theo cha mẹ mà cúi người hành lễ. Sau một lúc lâu, Tạ lão phu nhân mới mở miệng,"Muốn các ngươi trở về một chuyến đúng là không dễ dàng. Tổng cộng ta đã phái người gửi đi ba phong thư."
"Mẹ hiểu lầm rồi."
Tạ Tầm nói:
"Thật sự Tử Thủy Thành còn có chút chuyện chưa xử lý xong, mà bệ hạ điều nhi tử đến Tử Thủy Thành cũng chính là vì chuyện khó xử lý đó. Nếu như chưa giải quyết tốt đã trở về nhà, nhỉ tử được bệ hạ gửi gắm cũng khó mà biết phải ăn nói thế nào."
Phong Quang lặng lẽ ngẩng đầu nhìn phụ thân mình, thầm nhủ hóa ra người cha trung thực này của cô lại có thể nói dối lưu loát đến như vậy.
Không sai, vụ án tham ô ở thành Tử Thủy rắc rối phức tạp, còn dây dưa đến cả một đám tham quan ô lại trong thành, chuyện này thật sự rất khó xử lý, nếu không Tạ Tầm cũng chẳng cần ở Tử Thủy Thành nhiều năm như vậy. Tuy nhiên, kỳ thật vào mấy tháng trước, Tạ Tầm đã xử lý tốt những việc này, khi ông nhận được phong thư nhà thứ nhất lại không muốn trở về, chẳng qua là vì ông cùng giống như Triệu Uyển, không thích bầu không khí âm trầm ở Tạ gia mà thôi .
"Hừ, biết ngươi có một chức quan đã bận rộn không ngừng, đâu giống như Trạm Nhi, nó là võ tướng mà mỗi nửa năm còn có thể trở về từ chiến trường thăm bà già này đấy."
Tạ lão phu nhân nói chuyện không nhanh không chậm, cũng không nghe ra được giọng điệu của bà ta rốt cuộc là đang tùy ý nói hay đang cố ý trách móc nặng nầ.
Triệu Uyển lén lút nhìn trượng phu, bà đã nói rồi mà, trở về chắc chắn khâng nhải eó chuvên tết. lác nàv mới vừa trở về mà lão nhu nhân đã hắt đầu lấy cớ hỏi tội, cũng không nghĩ xem nhiều năm qua chẳng phải chính bà ta vẫn không chào đón gia đình bọn họ trở về sao?
Tạ Tầm đâu thể có cách nào, đây dù sao cũng là mẹ ông. Ông dừng một chút, chỉ có thể nói:
"Là nhi tử đã sai, mẫu thân giáo huấn rất phải."
Nghe Tạ Tầm nhận sai, tâm tình của Tạ lão phu nhân dường như cũng tốt lên một chút.
Bà ta nhìn về phía Phong Quang và Hoan Nhi nãy giờ vẫn luôn im lặng, nói:
"Hẳn các ngươi chính là Phong Quang và Hoan Nhi rồi, ngẩng đầu lên để ta nhìn xem."
"Dạ." Phong Quang ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt nhỏ sáng ngời xinh đẹp.
Hoan Nhi rốt cuộc vẫn còn nhỏ tuổi, Tạ lão phu nhân lại có vẻ rất hung ác, cô bé không dám đi ra ngoài mà chỉ tránh ở phía sau ôm chân Phong Quang, không hề nhúc nhích.
Phong Quang xoa đỉnh đầu cô bé, ý bảo cô bé đừng căng thẳng.
Lão phu nhân cũng không so đo việc Hoan Nhi sợ hãi, bà ta nói như thể thuận miệng:
"Nha đầu Phong Quang này, thật ra còn đẹp hơn Nhị nha đầu nữa."
Tạ Yêu Yêu bị nhắc tới chợt sửng sốt.
"Chẳng phải vậy sao."
Đàm Nhu cũng cười nói:
"Phong Quang hoa dung nguyệt mạo như thế, thật sự đẹp hơn Nhị nha đầu của chúng ta nhiều."
Bà ta sớm đã chướng mắt với Tạ Yêu Yêu nhiều năm, nhưng lại e ngại thân phận của mình mà không làm người ta mượn cớ. Sự tồn tại của nha đầu Tạ Yêu Yêu này không ngừng nhắc nhờ bà ta, rằng Tạ Chiều thâm tình với vị di nương đã chết nhiều năm kia đến mức nào.
Đàm Nhu nhìn về phía Tạ Chiều, trong lòng tại "Hừ" một tiếng, chẳng phải ông ta rất yêu thương thứ nữ này sao? Hiện giờ ở trước mặt nhiều người như vậy, liền ngay cả rắm cũng không dám thả cái nào.
Triệu Uyển tại thầm nhủ, lão phu nhân cái hay không nói, đi nói cái dở, làm trò trước mặt nhiều người như vậy mà một giẫm một nâng, đây chẳng phải sẽ khiến đại phòng của mình và Nhị phòng về sau càng thêm xa cách sao2
Bạn cần đăng nhập để bình luận