Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 14 - Chương 9: Công lược tiên sinh dạy học trên thiên giới

Quyển 14 - Chương 9: Công lược tiên sinh dạy học trên thiên giớiQuyển 14 - Chương 9: Công lược tiên sinh dạy học trên thiên giới
Hả???
Hắn gọi cô là đại di?
Phong Quang im lặng hồi lâu, hỏi với vẻ không chắc chắn:
"Ngươi vừa gọi ta là gì cơ?"
"Đại di đó."
Người đàn ông trẻ tuổi soái khí vừa nói xong thì liền hiểu ra:
"Con quên mất, người không nhớ con nữa, để con giới thiệu lại. Tên con là Giản Thiện, đại di cứ gọi con là A Đan là được, lần này con tới đây chính là muốn cứu người ra ngoài."
"Ngươi nói là muốn cứu ta ra ngoài ư? Giờ ta đang gặp nguy hiểm gì à?"
"Tất nhiên rồi, người ở bên cạnh người đàn ông kia thì sao không có nguy hiểm được chứ?"
Phong Quang truy vấn:
"Ngươi nói là Tô Phạt?"
"Đúng, là hắn."
Cô nhớ tới câu nói mơ mơ hồ hồ của Hệ thống chủ lúc trước "không nên tin tưởng", phản ứng đầu tiên là hỏi:
"Ý của ngươi là... hắn lừa ta, hẳn không phải trượng phu của ta ư?"
Người đàn ông tên Giản Thiện phản bác:
"Hắn thật sự đã thành thân với đại di, cũng thật sự là đại di phụ của con."
"Vậy sao ngươi lại nói là ta gặp nguy hiểm chứ?" Đầu óc của cô đã hoàn toàn bị hắn làm cho mù mờ.
Giản Thiện nói một cách đương nhiên:
"Bởi vì hắn là nhân vật nguy hiểm mà."
".. Cái này mà cũng được coi là lý do hả?"
"Được rồi, đại di à, người mau chạy nhanh cùng con nào. Hắc Kỳ Lân của con không chống đỡ được hắn lâu đâu, nếu hắn mà trở lại thì chắc con..."
"Ngươi thế nào hả?" Một tiếng cười nhẹ vang lên, sắc mặt Giản Thiện cứng đờ, nhưng hắn nhanh chóng đã khôi phục lại, mặt đầy tươi cười chào hỏi:
"Chào buổi tối, đại di phụ."
Tô Phạt từng bước tiến tới, ý cười trên dung nhan như vẽ càng mê người hơn Giản Thiện:
"Chào buổi tối, A Đan."
Nghe được hai tiếng "A Đan", sau lưng Giản Thiện không khỏi lạnh toát, phải biết rằng, trước kia Tô Phạt tuyệt đối sẽ không gọi hắn như thế.
Phong Quang hết nhìn Giản Thiện lại nhìn Tô Phạt, cuối cùng cười hòa giải:
"Tô Phạt, hắn nói hắn là cháu trai của ta, chuyện này là thật à2"
"Là thật."
Tô Phạt cầm lấy tay cô, hơi mỉm cười:
"Hắn là con trai của em kết nghĩa với Phong Quang, cũng là thiếu chủ Ma giới."
"Em kết nghĩa sao?"
Đột nhiên xuất hiện một tầng quan hệ mới này làm Phong Quang không kịp trở tay.
Giản Thiện đáp:
"Đúng thế, quan hệ giữa mẹ con và đại di rất tốt, mẹ con còn nói lâu lắm rồi không gặp đại di, lần này con tới Thiên giới cũng là muốn dẫn đại di về Ma giới gặp mẹ con để bà ấy vui vẻ một chút. Đại di à, người đi về Ma giới với con một chuyến đi."
"Không thể."
Tô Phạt lạnh lùng từ chối:
"Phong Quang mới ốm nặng một trận, ở Thiên giới có linh khí dồi dào, sẽ có ích cho sức khỏe của nàng, nàng không thể rời khỏi Thiên giới được."
Phong Quang đứng bên cạnh cười gượng, Tô Phạt nói thế nào thì cô nghe thể đó. Huống chỉ, với khí thế nhìn thì tưởng dịu dàng nhưng thực ra rất mạnh mẽ này của hắn, cô căn bản không hề có cơ hội nói ra ý kiến của riêng bản thân mình.
Giản Thiện mỉm cười:
"Nếu đại di phụ đã nói thế thì đại di cứ an tâm ở lại Thiên giới điều dưỡng thân thể thật tốt, con quay về vậy."
“han đã" Tô Phạt gọi hắn lại, khẽ cười nói:
"Vừa rồi ta cảm ứng được hơi thở của ma thú, mà gần đây không có người nào của Ma giới tiến vào Thiên giới. Xuất phát từ suy nghĩ an toàn, ta vừa thấy con ma thú đó thì đã ra tay hơi nặng, đánh xong mới nhớ ra hình như con ma thú đó là thú cưỡi của A Đan. Thật ngại quá đi mất, lúc A Đan đi thì nhớ mang theo con ma thú đó đi cùng nhé."
Giản Thiện miễn cưỡng nở một nụ cười:
"Là sơ sót của con, quên mất việc tiến vào Thiên giới là phải có giấy thông hành, con sẽ dẫn Hắc Kỳ Lân đi ngay."
"Cũng trách ta không suy nghĩ chu đáo, đánh Hắc Kỳ Lân bị thương, A Đan yên tâm, nếu cần thuốc gì thì chỗ ta đều có đủ cả."
"Làm phiền đại di phụ lo lắng rồi."
Giản Thiện thậm chí còn không duy trì nổi nụ cười cứng ngắc của mình, nói câu cáo từ rồi lập tức biến mất khỏi Đăng Thiên Lâu.
Tô Phạt cúi đầu nhìn Phong Quang:
"Cũng không còn sớm nữa, chúng ta về nhà thôi."
"Ừm..." Phong Quang rũ mắt, không cho hắn nhìn thấy tia cảm xúc trong mắt mình.
Sự xuất hiện của Giản Thiện càng làm cô mơ mơ hồ hồ trong trạng thái mất trí nhớ. Tô Phạt đã thừa nhận thân phận của Giản Thiện rồi, nhưng cô vẫn thấy nghỉ hoặc, tại sao hắn lại nói Tô Phạt là người nguy hiểm, tại sao lại nói là tới cứu cô đi chứ?
Tô Phạt không đơn giản, đây là dự cảm mà cô đã có từ trước rồi. Hệ thống chủ sẽ không vô duyên vô cớ biến mất. Trước khi mất trí nhớ, tại sao cô lại ở bên người đàn ông này chứ không phải là Chung Nhiên. Mọi chuyện bện chặt vào với nhau càng làm người ta nghĩ mãi không thông.
Nhưng Phong Quang có thể chắc chắn một chuyện rằng, nhất định Tô Phạt không đơn giản như vẻ bề ngoài, có lẽ... có lẽ chuyện cô mất trí nhớ cũng có liên quan tới hắn.
Phong Quang không khỏi giơ tay chạm vào băng gạc quấn trên cổ mình, vết thương trên cổ cô vẫn chưa lành lại, thế nên cũng chưa thể gỡ băng gạc ra.
Tô Phạt thấy động tác của cô thì hỏi han đầy quan tâm:
"Vết thương làm nàng khó chịu sao?"
"Không phải... Chỉ là ta cảm thấy hơi ngứa."
Câ thuần miêng bia chuivên. "Cho dù cảm thấy ngửa cũng không thể gãi được, nếu không sẽ để lại sẹo đấy."
Tô Phạt nghĩ một chút, lại nói:
"Nếu thật sự cảm thấy khó chịu, Phong Quang có thể lựa chọn cắn tay của ta."
Cô bị sự nghiêm túc của hắn chọc cho bật cười:
"Huynh nghĩ ta là Hạo Thiên Khuyển chắc? Ta không cắn người nhé."
"Có thể được Phong Quang cắn, ta cam tâm tình nguyện mà."
Cô lẩm bẩm:
"Muốn ta cắn người, còn lâu ta mới bằng lòng ấy."
"Phong Quang đang thương xót ta."
"Còn lâu ta mới thương xót huynh, ta thương cái răng của ta thôi."
"Phải phải phải, Phong Quang không thương xót ta."
Trước sự phụ họa đầy dịu dàng của hắn, mặt Phong Quang lập tức đỏ ửng, đại khái rất giống với một đôi nam nữ đang trong quá trình tìm hiểu yêu đương, cảm giác giống như cho dù bên phía nữ nói gì thì bên phía nam cũng sẽ bao dung không hạn chế.
Loại cảm giác kỳ quái này khiến cô thấy hơi khủng hoảng. Không thể phủ nhận rằng, người đàn ông này có sức hấp dẫn rất lớn, có thể khiến người ta động lòng dễ như trở bàn tay. Nhưng trước khi làm rõ mọi chuyện, cô tự nhủ với bản thân là không thể thích người đàn ông này dễ như thế được.
Sau khi quay về Vị Danh Cư, cuộc sống lại giống như mấy ngày trước đây. Phong Quang và Tô Phạt vẫn ngủ chung giường nhưng cũng chỉ là ngủ một cách đơn thuần, chẳng làm chuyện gì khác cả.
Trong chuyện này, Tô Phạt đã hoàn toàn thể hiện ra phong độ lịch thiệp của mình. Hắn biết thực ra cô vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận mình nên cũng sẽ không làm ra bất kỳ hành động thân mật nào khiến cô phải phản cảm.
Ba ngày sau, ngày sinh thần của Thiên Hậu đã tới.
Phong Quang cảm thấy có hơi lo lắng, cô chỉ sợ mình vào Thiên Cung rồi lại chẳng nhận ra được ai, bao gồm cả cha mẹ mình, cô cũng không quen biết họ, nghĩ tới cảnh tượng như thế thì cảm thấy hơi xấu hổ.
Tô Phạt an ủi cô:
"Không cần lo lắng, lên trên điện rồi, có ta ở cạnh nàng." nhưng lúc này nghe được chính miệng hắn nói ra mấy chữ "có ta ở cạnh nàng", trong lòng cô không khỏi cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Bởi đây là tiệc mừng thọ của Thiên Hậu nên hôm nay Phong Quang trang điểm cực kỳ lộng lẫy, trâm vàng cài tóc tỉnh xảo, váy lụa đỏ thẫm phiêu dật vừa lộ ra sự cao quý lại vừa tôn lên vẻ đẹp thanh lệ. Thần thái tao nhã của cô, thật sự còn đẹp hơn cả trong tranh vẽ nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận