Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 24 - Chương 62: Công lược ảnh đế hết thời (Kết)

Quyển 24 - Chương 62: Công lược ảnh đế hết thời (Kết)Quyển 24 - Chương 62: Công lược ảnh đế hết thời (Kết)
Hắn lấy ra một chiếc áo khoác trong túi phủ thêm cho cô, lại ngồi xổm xuống, lấy ra một đôi giày, nhẹ nhàng nâng cô chân lên, hắn thấp giọng nói:
"Anh là Đoạn Mộ, là chồng của Phong Quang"
"Chồng?"
Cô khựng lại,"Nhưng mà tôi đã có bạn trai."
"Phong Quang nhớ nhầm rồi, em chỉ có một người đàn ông là anh thôi."
Đoạn Mộ xỏ xong giày cho cô, lại đứng lên ngồi vào bên cạnh, rồi ôm cô lên trên đùi mình. Hắn bỗng nhiên lấy ra một chiếc kẹp tóc màu hồng nhạt cài lên tóc cô, hôn đỉnh đầu cô mà cười nói:
"Phong Quang không thích anh sao?"
"Cũng không phải..."
Cô sờ lên chiếc kẹp tóc trên đầu,"Đây là gì vậy?"
"Khi mua quần áo, anh cảm thấy chiếc kẹp tóc này sẽ đặc biệt hợp với Phong Quang nên liền mua tới."
Hắn sung sướng nheo mắt lại"Quả nhiên cực kỳ thích hợp, Phong Quang cài lên rất đáng yêu."
"Vậy, vậy sao..."
Má cô nóng lên, lại nghĩ một chút, cô bỗng nhiên muốn xuống khỏi người hắn. Hắn ôm chặt cô,"Phong Quang muốn làm gì vậy?"
"Tôi muốn đi nói rõ với bạn trai tôi rằng tôi vừa gặp đã thích anh!"
Cô ôm mặt thẹn thùng nói:
"Tôi phải chia tay với anh ta trước đã, như vậy tôi mới có thể thích anh được!"
Ông trời ơi, trong một buổi tối mà cô vừa gặp đã thích hai người đàn ông! Đây thật sự là một chuyện không thể tưởng tượng nổi!
Đoạn Mộ khựng lại một lúc, bỗng nhiên hắn khẽ bật cười rồi hôn lên môi cô,"Không sao cả... Tôi đã nói rõ ràng Phong Quang không cần gặp hắn."
Phong Quang ngồi trong lòng hắn càng ngày càng mất hết sức lực, ngoại trừ người đàn ông trước mặt đang hôn mình, thì đầu óc cô choáng váng đến mức chẳng thể quan tâm điều gì khác được.
Mà ở bên kia Diêu Phong đưa Đoan Mô về nhà còn chưa ki rời đi thì đã thấy có người định nhảy sông. Anh ta lập tức xuống xe ôm giữ lấy người đó, sau khi thấy người đó là Ngô Sâm, anh ta liền hô to,"Này! Cảnh sát Ngô, anh phát điên cái gì thế! Còn sống không tốt à?"
"Tôi muốn đi cứu người..."
Ngô Sâm lẩm bẩm:
"Cứu người là chức trách của tôi..."
Diêu Phong nhìn mặt sông thì không hề thấy có ai khác. Anh ta ôm chặt Ngô Sâm từ sau lưng mà kêu lên:
"Anh nhìn lầm rồi! Ở đó không có người!"
"Tôi muốn cứu người..." Nhưng Ngô Sâm như không hề nghe thấy, vẫn nhất quyết muốn lao về phía kia.
Một đôi tình nhân đi qua, người nam che kín đôi mắt người nữ,"Bé cưng đừng nhìn, hai gã đàn ông ôm nhau ở lan can thật sự quá đen tối."
"Dư Lễ, anh gọi em một tiếng bé cưng nữa thử xem!?"
"Rồi rồi rồi, A Hành tốt của anh, đừng nhìn biến thái, chúng ta đi mau nào."
Người đàn ông vội lôi kéo bạn gái mình rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận