Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 19 - Chương 55: Công lược trang chủ đại nhân có độc

Quyển 19 - Chương 55: Công lược trang chủ đại nhân có độcQuyển 19 - Chương 55: Công lược trang chủ đại nhân có độc
Liễu Trường Sinh được người của phòng đấu giá đưa tới. Cũng phải sau một đêm ở lại sơn trang Thắng Tuyết, Phong Quang mới biết được, hắn không chỉ làp chủ nhân của phòng đấu giá, mà ngay cả đại lễ Vạn Y ba năm một lần cũng là do hắn khởi xướng ra.
Theo như lời Liễu Niệm Phong, tuy rằng người và vật tới tham gia mỗi lần đại lễ không đồng đều, nhưng ngẫu nhiên vẫn xuất hiện trân bảo hiếm thấy, chỉ đáng tiếc là, lại không có thứ mà hắn muốn.
Hắn nói, tên hắn hiện tại là Liễu Niệm Phong. Phong Quang biết ba chữ này có ý nghĩa gì, đặc biệt là khi cô nhìn thấy những cây liễu được trồng khắp sơn trang, dù cô không tim không phổi cũng sẽ khó tránh khỏi cảm giác áy náy. Nếu như năm đó cô không thuận miệng bịa chuyện, nói mình là tiểu tiên trên cây liễu gì đó, hắn cũng sẽ không phải chạy đến nơi quỷ quái như vực Vạn Độc, để rồi nhiễm độc toàn thân thế này.
Cô đã uống máu của hắn, cho nên sẽ không sợ độc trên người hắn, nhưng khi tưởng tượng đến những ngày tháng cô độc mà hắn phải chịu suốt bao năm nay, trong lòng cô lại hết sức đau lòng.
Trong xe ngựa, cô ngồi trong lòng hắn, mà hắn thì đang chợp mắt. Nhìn khuôn mặt tái nhợt như bị bệnh của hắn, cô duỗi tay vỗ lên.
Hắn mở mắt, đôi mắt đen nhánh như màn đêm, lại thâm thúy như vực sâu, dễ dàng có thể khiến người ta chìm sâu vào đó. Hắn cười hỏi:
"Lại thèm ăn rồi sao?"
Bởi vì cô yêu cầu cương quyết, hắn không thể không cùng cô về nhà. Đương nhiên, hắn cũng có thể coi như cùng cô về nhà mẹ đẻ. Mà hắn lại biết cô thích ngọt, nên trên xe liền chuẩn bị không ít đồ ngọt. Chẳng qua, những đồ ngọt này hắn phải quản thật chặt chẽ. Thân thể cô không khỏe, ăn quá nhiều thứ cùng loại sẽ không tốt.
Phong Quang hơi lắc đầu,"Bây giờ ta không muốn ăn gì cả."
"Vậy thì vì sao. ."
Tay hắn phủ lên tay cô đang đặt trên mặt mình,"Phong Quang bỗng nhiên gần gũi ta, lấy lòng ta như vậy?"
Trong lòng cô đau xót,"Ta cũng có phải người ý chí sắt đá đâu? Ta biết ngươi rất tốt với ta, nên liền nghĩ, ta cũng muốn đối tốt với ngươi một chút."
Hắn không hỏi vì sao cô lại xuất hiện ở 300 năm trước, cô cũng không biết giải thích thế nào. nhưng tối hôm qua khi ngủ cùng giường. cô nhin không được mà hỏi hắn:
"Vì sao ngươi không hỏi ta... tại sao ta lại xuất hiện ở 300 năm trước?"
"Vấn đề này không quan trọng."
Hắn ôm chặt lấy cô từ trong chăn, khiến cả người cô dường như đều cuộn tròn trong lòng hắn, cằm hắn tựa lên đỉnh đầu cô, nhẹ giọng nói:
"Quan trọng là nàng trở lại bên cạnh ta."
Buổi tối hôm đó, Phong Quang khó có thể ngủ ngon được.
Dĩ nhiên là chuyện gì cũng không phát sinh.
Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, mỉm cười nói,"Phong Quang muốn đối xử thật tốt với ta... Vậy mỗi ngày hôn ta một cái là được."
"Đừng có không đứng đắn."
Tuy rằng nói vậy, nhưng cô vẫn vươn người qua hôn lên sườn mặt hắn một cái. Cô lui về thật nhanh, hơi mất tự nhiên mà nói:
"Chỉ hôn ở cấp độ này thôi, chờ ta lớn hơn một chút..."
Lời kế tiếp, cô không nói ra.
Như vậy cũng đã đủ khiến hắn cảm thấy sung sướng. Ôm cô vào lòng, hắn lẩm bẩm,"Ta có kiên nhẫn chờ đến ngày Phong Quang cập kê kia..."
Hắn đã đợi 300 năm, không vội một chốc này. Liễu Niệm Phong am hiểu sâu một đạo lý, rằng trái cây chín mới là ngọt ngào nhất.
Phong Quang trên suốt dọc đường đi đều tiến hành dạy dỗ, rằng khi hắn gặp cha mẹ cô, thái độ nhất định phải tốt, ngàn vạn lần không thể giống như một tên tội phạm dụ dỗ thiếu nữ bỏ nhà trốn đi, cũng không thể giống một tên cầm thú khoác áo người đi cướp đoạt dân nữ. Tóm lại, bất kể cô nói điều gì, hắn cũng đều dễ dàng đồng ý.
Hơn nữa hắn cũng cảm thấy, bản thân mình ngọc thụ lâm phong(1)", khí chất lại ôn nhuận như ngọc(2), khoác bộ đồ trắng lại càng thêm tuấn mỹ tuyệt luân. Hắn mặc đồ lên đẹp như vậy, sao có thể giống cầm thú khoác áo người
"Tên cầm thú khoác áo người kia, cách con gái ta xa một chút!"
Hạ Triều đứng ở cửa vương phủ, vừa nhìn thấy hắn liền cầm kiếm lao vọt qua.
*x+*xx*x*x*x***
(1)Ngọc thụ lâm phong: Như cây ngọc đón gió, ý chỉ bề ngoài [nam giới] thanh lịch, nhã nhặn, đường hoàng và đẹp đẽ.
(2 Ôn nhuân nhị naaoec: Ôn hòa ấm án như naae.
Bạn cần đăng nhập để bình luận