Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 17 - Chương 48: Công lược thái giám

Quyển 17 - Chương 48: Công lược thái giámQuyển 17 - Chương 48: Công lược thái giám
Trong mắt Tống Vô Hà nổi lên ánh sáng cực kỳ hấp dẫn người khác: "Nàng đang lo lắng cho ta đấy à?"
Phong Quang khựng lại, sau đó, mặt đỏ bừng lên. Cô vội vàng nhìn những người xung quanh, chỉ thấy đám thị vệ cúi đầu như thể không nghe thấy gì. Băng Thanh tiếp tục im lặng tự gặm nhắm nỗi buồn, còn Bách Lý Thư thì mang vẻ mặt như thấy ma vậy.
Mặt cô đỏ ửng, càng nóng hơn:
"Ngươi đừng hiểu lầm! Là ta quá lương thiện, không muốn bất kỳ kẻ nào vô cớ mất đi tính mạng mà thôi!"
Ô, cô rất lương thiện.
Chính cô còn chẳng tin nổi!
Đầu Tống Vô Hà lại cúi thấp hơn một chút, con ngươi đen láy như đá hắc diệu của hắn nhìn cô chằm chặp một hồi lâu, ánh mắt sắc bén như có thể nhìn xuyên thấu lòng người, làm cho sự hoảng loạn trong mắt cô không biết trốn vào đâu. Hắn cứ yên lặng nhìn cô như thế, lâu đến mức cô tưởng như ở nơi này chỉ còn lại hai người bọn họ thì lại nghe thấy hắn cười một tiếng.
"Nếu Thái tử phi đã lương thiện như thế thì chắc lần sau gặp Hồ Giảo, nhất định Thái tử phi sẽ cho nó hết những đồ ngọt mà nàng giấu đi, đúng không?"
Không đúng!
"Phải..."
Hiện thực và suy nghĩ là hai chuyện khác nhau, cuối cùng Phong Quang vẫn cứ phải khuất phục. Lời này do chính cô nói ra rồi, có khóc lóc cũng không thu lại được nữa.
Đương nhiên, cô có muốn thu cũng chẳng thu được.
Đến lúc này, hắn mới hài lòng mà buông tay ra, hơn nữa còn cười như không cười cất lời tán dương:
"Thái tử phi có trí tuệ mênh mông, thật sự khiến ta bội phục."
Đồ khốn!
Phong Quang âm thầm mắng hai chữ này trong lòng, cắn môi trừng mắt với hắn.
Ý cười trong mắt Tống Vô Hà lại sâu hơn, hắn tự động coi cái trừng mắt này e©Ủa cô là đánh mắt địa tình. "Đại hoàng tẩu!"
Bách Lý Thư chạy tới bên cạnh Phong Quang, vừa muốn đưa tay cầm lấy tay Phong Quang thì lại bị ném cho một ánh mắt lạnh như băng, y như có kim đâm vào lưng. Hắn ta đưa tay lên cũng không được mà hạ tay xuống cũng chẳng xong, cứ thế cứng đờ giữa không trung.
Tất cả mọi người đều bị người đàn ông này chèn ép thế nên tự nhiên cùng ở bên một chiến tuyến.
Phong Quang vỗ bả vai Bách Lý Thư, tận tình khuyên nhủ:
"Ngươi còn trẻ, mọi chuyện rồi sẽ qua nhanh thôi."
"Ừm!"
Bách Lý Thư hiểu ý rất nhanh, gật đầu đáp lại.
Tống Vô Hà lớn tuổi hơn bọn họ, cho dù có chết già thì hắn cũng vẫn sẽ chết trước, chờ Tống Vô Hà chết đi rồi thì bọn họ sẽ hết khổ... Tuy rằng khả năng đây cũng phải là chuyện của năm mươi, sáu mươi năm sau.
Nhưng con người ấy mà, có hy vọng để sống còn tốt hơn là chẳng có hy vọng gì!
Tống Vô Hà không hiểu hai "người bị hại" này đã đạt được sự ăn ý gì, hẳn khoanh tay, trên môi treo nụ cười nhẹ nhàng như gió ấm tháng ba làm tan chảy băng tuyết, lại như một cơn gió lạnh mùa đông càng làm không khí trở nên buốt giá hơn,"Tử hoàng tử, ta nghĩ giữa hai chúng ta vẫn còn có nợ nần chưa được tính
Bách Lý Thư run lên:
"Ngươi nói cái gì cơ?"
"Ngài cũng hiểu mà, hôm nay trong phòng ta có một con rắn lục?"
"Rắn lục?"
Bách Lý Thư giả vờ chớp mắt vô tội hỏi lại:
"Đó là cái gì?"
"Tử hoàng tử đã không biết, vậy chúng ta nói chuyện về việc người của Liên minh kẻ ác lại một lần nữa xuất hiện trong hoàng thành, được chứ?"
"Khoan đã, đám người của Liên minh kẻ ác xuất hiện trở lại thì có liên quan gì tới ta chứ?"
Bách Lý Thư ngẩng đầu lên,"Cũng không phải là ngươi không biết, nửa năm trước ta đã rời khỏi cái ghế minh chủ rồi, giờ Liên minh kẻ ác làm chuyện gì cũng chẳng liên quan gì tới ta hết." Tống Vô Hà gọi một tiếng:
"A Thất."
Một người đàn ông mặc đồ đen xuất hiện, trong tay hắn còn túm theo một người, chính là kẻ tên Nguyên Lạc đã bắt trói Băng Thanh lúc ở trên phố.
Bạn cần đăng nhập để bình luận