Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 27 - Chương 22: Công lược đại thần e-sport

Quyển 27 - Chương 22: Công lược đại thần e-sportQuyển 27 - Chương 22: Công lược đại thần e-sport
Một lát sau, cô nhóc ghé vào trên đùi Nhan Phi vẫn không hề có động tĩnh. Cô đã ngủ rồi.
Nhan Phi không đánh thức cô, chỉ cảm thấy dáng vẻ không chút đề phòng như vậy của cô nhóc cũng thật thú vị, đặc biệt là khi cô bé toàn tâm toàn ý nhìn mình, khen mình đẹp...
Cửa sau xe bỗng nhiên mở ra, bàn tay Nhan Phi vừa mới chạm tới khuôn mặt Phong Quang liền thu lại, cô quay đầu nhìn người phụ nữ đi lên xe, cười chào một câu:
"Chúc mẹ buổi tối tốt lành."
Người phụ nữ ngồi ở ghế sau mang mũ đen, cả người cũng mặc một bộ váy dài đen, khuôn mặt bà được chăm sóc rất tốt, lại trang điểm cẩn thận nên cũng khó đoán được tuổi là bao nhiêu, nếu bà là mẹ Nhan Phi, hẳn là tuổi cũng không nhỏ, nhưng bà lại bảo dưỡng nhan sắc rất tốt. Bà nhìn Phong Quang đang ngủ trên đùi Nhan Phi, bỗng nhiên cười,"Đây là đứa trẻ lạc đường nhà ai mà bị con dắt lên xe thế?"
"Là người theo đuổi Tiểu Sách."
Nhan Phi lại bổ sung một câu:
"Cũng là học sinh trường nó."
"Tình yêu thầy trò à..."
Phu nhân xinh đẹp vui sướng bật cười,"Người trẻ tuổi nha, đều có sức sống như vậy đó, thật đúng là khiến người ta hâm mộ. Thế bây giờ thì sao, con muốn dẫn cô bé về nhà, hay đưa cô bé về trường học?"
"Mẹ cũng đừng đùa nữa, đương nhiên là phải đưa cô bé về trường học. Sau khi đưa cô bé trở về, chúng ta lại đi bệnh viện thăm Tiểu Sách."
Tay Nhan Phi như có như không vỗ về lưng Phong Quang, vẻ tươi cười của cô ấy hiện tại có vài phần tương tự với mẹ mình.
Vị phu nhân mặc đồ đen cả người lại dựa lên trên ghế, bà tùy ý nói:
"Cũng không biết Tiểu Sách gặp vận xui gì mà mới ngày đầu tiên trở lại trường làm việc đã bị thương nằm viện, trước kia nó cũng đâu có yếu ớt như vậy."
"Chờ tới bệnh viện rồi hỏi Tiểu Sách một chút là được."
"A, cái tính tình hũ nút kia của nó thật không giống con. Nó mà không muốn nói, thì có đánh chết nó cũng sẽ không thêm một lời."
Nhan Phi cười khế không nói dì cô vẫn lái ve đưa Phong Ouana vầ trường học trước. Giống như Nhan Sách, Nhan Phi trước kia cũng học ở Trung học Phổ thông Thụ Hỏa. Cô để mẹ ở trong xe chờ trước, sau đó quen của quen nẻo mà bế Phong Quang đi tới ký túc xá nữ sinh. Di quản lý ký túc xá vừa nghe tên Phong Quang là biết cô ở phòng nào, vì rốt cuộc trong số tất cả học sinh, chỉ một mình Phong Quang có thể ở riêng một phòng.
Tuy Phong Quang lười, nhưng cô chưa bao giờ bạc đãi bản thân. Ngay như ký túc xá của cô, để ở được thoải mái, cô đã thu dọn hết sức gọn gàng ngăn nắp, hơn nữa còn đặt một chậu xương rồng trên bàn máy tính của mình.
Cái gì cơ? Học sinh cấp 3 không nên chơi máy tính?
Ngại quá, tất cả quy củ ở trước mặt thiên kim nhà họ Hạ cũng đều là mây bay.
Nhan Phi đặt cô lên trên giường, lại đắp chăn cẩn thận cho cô, sau đó cô ấy mới nhìn ra xung quanh. Máy tính trên bàn vẫn mở, hẳn là khi cô ra cửa đã quên tắt, Nhan Phi bước qua thay Phong Quang tắt máy tính, nếu không chỉ sợ máy tính này sẽ liên tục chạy đến sáng mai. Đồng thời, cô ấy cũng đặt một hộp sữa bò lên trên bàn.
Trước khi rời khỏi cửa phòng, Nhan Phi nhìn cô bé nằm trên giường, cười một tiếng,"Ngủ ngon, cô nhóc."
Đèn trong phòng tắt đi, cửa phòng cũng đóng lại, tất cả trở nên im lặng
Không cần phải nghi ngờ, ngày hôm sau Phong Quang tỉnh lại liền đau đầu không thôi, đây là di chứng sau khi cô uống say. Cô ôm đầu cố nhớ lại hồi lâu, mới nhớ ra mình gặp một chị gái xinh đẹp rồi sau đó lại không cẩn thận uống say. Khi nhìn thấy sữa bò đặt trên bàn, cô không khỏi lại muốn cắn khăn tay, chị gái xinh đẹp này thật quá tri kỷ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận