Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 19 - Chương 10: Công lược trang chủ đại nhân có độc

Quyển 19 - Chương 10: Công lược trang chủ đại nhân có độcQuyển 19 - Chương 10: Công lược trang chủ đại nhân có độc
Nhàn Nhượng miễn cưỡng đè nén cơn tức giận,"A Hoàn là ai?"
"Cung nữ Ngự Thiện phòng."
"Ngự Thiện phòng đều không đưa đồ ăn cho ngươi sao?"
"Rất lâu trước kia, lúc Lý công công còn sống, là ông ấy đi Ngự Thiện phòng xin họ cho ta một chút cơm ăn, về sau Lý công công bệnh chết, A Hoàn đưa cơm cho ta, không có đồ ăn, cơm cũng lẫn bùn đất, ta không ăn."
Phong Yên chợt ngừng lại"Mấy ngày nay A Hoàn không tới, liền không có ai đưa cơm nữa cả."
Giọng Nhàn Nhượng càng thêm lạnh lẽo,"Vết thương trên người ngươi vì sao lại có?"
"Cứ cách một đoạn thời gian lại có một nam một nữ đến đây hẹn hò, bọn họ uy hiếp ta không được nói ra."
Phong Yên nói rất bình tĩnh, lại khiến Phong Quang ngồi trên đầu tường bật khóc.
Trên thực tế, Phong Yên cũng nghe thấy tiếng nức nở kia, đây là tiếng khóc chỉ vì một mình cậu, là âm thanh chỉ có cậu mới có thể nghe được.
Phong Quang bỗng nhiên phát hiện còn có rất nhiều chuyện mà mình chưa biết, đứa trẻ hiện giờ mới mười hai tuổi, cô không cách nào tưởng tượng được nếu chính mình trải qua những việc này thì liệu có thể vượt qua được hay không, cô lau nước mắt, khóc đến không còn hình tượng, cũng may không ai có thể nhìn thấy cô, những cung nhân đó dường như đều trút hết áp lực và tức giận lên đầu đứa nhỏ này, cô nguyền rủa bọn họ không được chết tử tế
"Thật sự phản rồi!"
Nhàn Nhượng bùng nổ tức giận nói:
"Một kẻ hầu hèn mọn, còn dám bắt nạt chèn ép chủ tử! Vân phi quản lý cung nhân như thế đấy!"
"Chủ tử bớt giận, bớt giận!"
Ma Viên nghe xong cũng tiền kinh hãi không thôi, nhưng suy xét vì thân thể bệ hạ, vẫn không nên để ngài kích động quá mức.
Phong Yên không hiểu tại sao, nói:
"Vì sao ngươi tại tức giận? Người đói bụng chính là ta, ăn không đủ no Nhàn Nhượng bình tĩnh tại, chăm chú nhìn cậu.
"Ngươi bị ức hiếp đến như thế, vì sao tại không tức giận?"
"Ta hiện giờ đánh không thắng được bọn họ, là bởi vì ta còn nhỏ, chứ không phải vì ta không có năng lực, cho nên ta chỉ nhớ kỹ, mà không tức giận."
Nhàn Nhượng bị lời của Phong Yên làm cho ngẩn ra một giây, tiện đà nói:
"Bọn họ uy hiếp ngươi không được nói ra ngoài, vì sao ngươi lại nói cho trẫm... ta?"
"Bởi vì ngươi đang cầm tua rua của ta, đây là quà sinh nhật đầu tiên ta được tặng."
Phong Yên im lặng một lát,"Hôm nay là sinh nhật ngươi?"
"Lý công công đã nói thế"
"Được... Vậy ta trả lại ngươi."
Ông ta đưa lại tua rua cho cậu, nhìn đứa trẻ nhỏ gầy, ông bỗng nhiên cảm thấy chính mình không còn mặt mũi mà đứng trước mặt đứa con này nữa.
"Cảm ơn thúc thúc, ta trở về đây."
Phong Yên chạy vào một sân viện càng cũ nát hơn ở phía sau.
Ma Viên thấp thỏm bất an nói:
"Bệ hạ... Chúng ta có phải cũng nên trở về hay không?"
Nhàn Nhượng nhìn theo phương hướng Phong Yên rời đi, áy náy tuy có, nhưng phần nhiều hơn, lại vẫn là chuyện lớn liên quan đến xã tắc giang sơn, ông ta đứng chắp tay sau lưng, trầm giọng nói:
"Đêm nay, để Đại hoàng tử Nhàn Mạch của trẫm, dọn vào ở cung Nghỉ Hòa."
Ma Viên đã hiểu rõ ý bệ hạ, hắn khom người:
"Tuân lệnh, bệ hạ."
Nhàn Nhượng nói vậy là muốn thừa nhận thân phận của Phong Yên, lại còn có ý muốn nâng thân phận của cậu lên, lấy chữ "Mạch" làm tên, hai cha con khi mới gặp lại giống như người xa lạ, nhưng chẳng phải như vậy mới phù hợp với tình hình sao?
Lúc trời tạnh mưa, mây mù tản ra, mây đỏ xuất hiện, chiến thần từ trên trời hạ xuống, bảo vệ nước bảo vệ dân ta, quốc gia tất sẽ hưng thịnh.
Cdn mưa kéo dài ba ngày liên †uc nav đã naừng. Mà ở trong viện, Phong Yên đứng im mặc cho tiếng khóc vang lên quanh quẩn.
"Hu hu... Nếu sớm biết hôm nay là sinh nhật ngươi, ta liền bện đẹp hơn một chút, sao người lại không nói cho ta, ta hẳn là sẽ đến Ngự Thiện phòng lấy nhiều đồ ăn ngon hơn nữa, cái đứa nhỏ này, có cần phải khiến người ta thương cảm đến thế hay không."
Phong Yên nghe một lúc, bỗng nhiên liền giương khóe môi, nhưng chỉ lướt qua giây lát, giống như ảo giác vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận