Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 28 - Chương 26: Công lược sư phụ song tu

Quyển 28 - Chương 26: Công lược sư phụ song tuQuyển 28 - Chương 26: Công lược sư phụ song tu
Phong Quang "Hừ" một tiếng, lại cực kỳ đắc ý nói:
"Chẳng phải chỉ là một con cá hơi lớn chút thôi sao? Bổn tiểu thư cũng không thèm để ngươi vào mắt."
"Mỹ nhân, cá là do cô bắt, vậy bây giờ chúng ta nên xử lý thế nào?"
Ngư Côn lại tiến lên đề nghị,"Hay là chúng ta thật sự nấu hắn, được không?"
"Không được không được!"
Phi Tử Diên xua tay,"Nói thế nào đây cũng là một con yêu quái, chuyện nấu hắn ăn này thật sự quá ghê tởm."
Phong Quang cũng gật gật đầu,"Đúng là ghê tởm một chút, hay chúng ta vẫn nên lột da rút gân hắn, ném đi là được."
"Tha mạng!"
Cá trắm đen rốt cuộc không nhịn được mà hô:
"Các ngươi không thể giết ta!"
Phong Quang nói:
"Ngươi làm hại Lạc Nhật Thôn gần đây mưa to liên miên, dân chúng khổ không nói nổi, sao lại không thể giết ngươi?"
"Bởi vì những chuyện đó không phải do ta làm!"
Ngu Côn nói:
"Ngươi vừa rồi đã thừa nhận, những việc này đều do ngươi làm."
"Đó là vì ta cảm thấy nói như vậy sẽ càng thêm oai phong! Các ngươi sẽ tôn trọng ta hơn một chút!"
Cá trắm đen lớn tiếng biện giải. Lúc trước hắn muốn khoe khoang bao nhiêu, hiện tại hắn liền hối hận bấy nhiêu.
Phi Tử Diên lại nói:
"Ngươi mỗi lúc nói một kiểu, chúng ta tin tưởng ngươi thế nào được?"
"Pháp lực của ta hiện tại không đủ một phần mười, cho dù ta muốn gây tai họa cho người Lạc Nhật Thôn thì cũng không có cách nào làm được."
Cá trắm đen tội nghiệp nói. Phong Quang vuốt cằm "Ngươi nói không sai, hiện tại ngươi thật sự không có năng lực này,
"Chẳng lẽ hắn còn có đồng bọn?" Ngư Côn cũng học theo dáng vẻ đăm chiêu suy nghĩ của Phong Quang, nghiêm túc tự hỏi vấn đề này.
"Ê, cá lớn, ngươi tên là gì?"
Phong Quang lại đạp con cá đang bị trói trên đất một cái.
Cá trắm đen kêu đau một tiếng rồi nói:
"Ta tên là Thanh Vũ."
Phong Quang hỏi:
"Lúc trước vì sao ngươi lại muốn liên tục gây chuyện xấu cho Lạc Nhật Thôn?"
"Tạ."
Giọng của Thanh Vũ bỗng tràn ngập ngượng ngùng,"Lúc trước khi ta đang tuần tra thuỷ vực, không cẩn thận trúng "mỹ thực kế" mà bị một người đánh cá câu lên, về sau có một vị cô nương đã cứu ta... Vị cô nương kia tuy rằng còn nhỏ tuổi, nhưng tâm địa lại thiện lương, còn ca hát cho ta nghe nữa..."
Ngư Côn chen một câu vào,"Cho nên ngươi thích nàng ấy?"
"Không sai. ."
Thanh Vũ cúi gằm đầu xuống, dường như ngượng ngùng muốn chui vào trong động.
Phong Quang lại quan tâm một vấn đề khác,"Tiểu cô nương ngươi nói... lúc đó nàng ấy mấy tuổi?"
"Chắc khoảng hơn bảy tuổi gì đó."
"Ngươi là đồ biến thái!"
Phong Quang lại đạp một cú qua.
Thanh Vũ tủi thân nói:
"Ta cũng đâu có làm gì nàng, ta chỉ chờ nàng lớn lên thôi... Không nghĩ tới... khi chúng ta gặp lại, lại là."
Lúc trước Thanh Vũ còn trẻ tuổi vừa gặp đã thích tiểu cô nương, về sau hắn mới biết được nàng tên là Ngư Nhữ. Nhưng không lâu sau khi Ngư Nhữ thả Thanh Vũ đi, nàng đã được người Vô Vọng Thiên dẫn lên núi. Thanh Vũ nhớ mãi không quên được Ngư Nhữ, nhưng lại không thể lên Vô Vọng Thiên, hắn chỉ có thể vì Ngư Nhữ mà làm gì đó cho cố hương nàng, nhưng tốt bụng lại thành ra chuyện xấu, hơn nữa còn không có ai nói cho hắn biết đây là chuyện xấu, vì thế hắn cũng càng làm càng hăng say. Cho đến một ngày nào đó, một vị nữ tử mặc áo sam tam bạch đi tới bờ sông, Nữ tử này chính là Ngư Nhữ sau khi lớn lên.
Nàng nói cho hắn, bảo hắn không nên tiếp tục làm những việc này, bởi vì những việc hắn gây ra đã khiến dân chúng hoảng loạn, bắt đầu chuẩn bị đi tìm đạo sĩ, muốn tới đuổi ma diệt yêu.
Thanh Vũ nói chỉ cần nàng có thể thường xuyên tới nói chuyện với mình, hắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời nàng nói. Ngư Nhữ không đồng ý, cũng không cự tuyệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận