Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 27 - Chương 44: Công lược đại thần e-sport

Quyển 27 - Chương 44: Công lược đại thần e-sportQuyển 27 - Chương 44: Công lược đại thần e-sport
Tuy nhiên, khu dạy học lại cách ký túc xá nữ không xa, mới chỉ sáu bảy phút ngắn ngủi, bọn họ đã tới nơi rồi.
Phong Quang nhìn ký túc xá đèn đuốc sáng trưng, lần đầu tiên cô có cảm giác không muốn nhìn thấy nó sau tiết tự học.
Nhan Phi thấy khuôn mặt nhỏ của cô nhăn lại liền cười,"Buổi tối trời lạnh, khi ngủ đừng đá chăn."
"Em ngủ rất ngoan đó..."
Phong Quang không nhịn được mà nói một câu, lại thấy bốn phía không có người, liền đánh bạo ôm lấy eo Nhan Phi, cười nói:
"Cảm giác như chúng ta đang yêu đương vụng trộm..."
"Nên Phong Quang cảm thấy kích thích sao?"
"Đúng là có một chút..."
Phong Quang không hưng phấn được bao lâu, lại thở dài,"Nhưng em vẫn muốn chúng ta có thể quang minh chính đại ở bên nhau."
"Ngày này sẽ không quá xa."
Nhan Phi xoa đầu Phong Quang, vuốt mái tóc dài mượt của cô, nhẹ nhàng nói:
"Phong Quang không cần gấp, hết thảy đều phải từ từ."
Đúng vậy, hết thảy đều phải từ từ.
Phong Quang nghĩ tới cha mẹ mình, lại nghĩ tới cha mẹ Nhan Phi mà đau đầu nhức óc. Muốn thuyết phục một bên đồng ý đã cực kỳ khó khăn, huống chỉ còn phải thuyết phục trưởng bối của cả hai nhà?
Phong Quang bỗng ý thức được mình đã nghĩ quá xa, hiện tại cô và Nhan Phi vừa mới ở bên nhau, vị ngọt ngào của tình yêu vẫn còn chưa nếm được là mấy mà cô đã tự bắt mình nghĩ tới vấn đề khó "Hửm?" Nhan Phi đáp nhẹ, lại cúi đầu hôn lên khóe môi Phong Quang,"Làm sao vậy?"
"Em cảm thấy mình thật may mắn... vì có thể được chị thích."
"Nhưng tôi lại cảm thấy mình mới là người may mắn."
Giọng Nhan Phi bỗng trở nên mơ hồ,"Phong Quang lại có thể thích một người như tôi..."
"Người như chị... Ữm!"
Phong Quang còn chưa nói hết, môi đã bị chặn lại. Sau một lúc lâu, nụ hôn này mới kết thúc. Nhan Phi khẽ liếm đôi môi ướt át của Phong Quang, lòng bàn tay lại lướt qua khóe môi cô, thở dài nói:
"Thật không muốn để Phong Quang rời đi."
Vì tiếng thở dài này của Nhan Phi mà Phong Quang liền có trực giác "nguy hiểm", cô cũng không rõ sự nguy hiểm kia là gì, chỉ đỏ mặt nói:
"Em phải về ký túc xá đây, chúng ta ngày mai gặp!"
Nhan Phi mỉm cười, rồi buông cô ra.
Phong Quang chạy đi không bao xa lại chạy trở về, cô nhón chân hôn lên khóe môi Nhan Phi,"Đây là nụ hôn chúc ngủ ngon... Tạm biệt."
Dứt lời, cô mới thực sự chạy đi xa.
Nhan Phi nâng tay lên, khẽ vỗ về nơi vừa được Phong Quang hôn, bỗng phát ra một tiếng cười khẽ.
Lại nói đến bên kia, Phong Quang hết sức vui vẻ đi vào ký túc xá, khi đến cửa phòng mình, cô liền gặp Chu Tiểu Tình đứng đó với vẻ mặt mất tự nhiên.
Phong Quang sửng sốt, tiếp theo liền hỏi:
"Sao cậu lại ở chỗ này?"
"Tớ... Tớ chỉ muốn đến nói với cậu vài lời..."
Chu Tiểu Tình trông có vẻ nản lòng, dường như đã xảy ra chuyện không tốt gì đó.
Phong Quang cũng không đoán được có chuyện lớn gì xảy ra, có lẽ vì vừa mới tâm tình thắm thiết với Nhan Phi nên hiện tại tâm tình cô cũng không tệ lắm, liền bước qua, mở cửa phòng mình rồi nói:
"Cậu muốn nói gì với tôi vậy? Vào đây nói đi."
Chu Tiểu Tình đi vào phòng ký túc của Phong Quang, cô ấy ngồi xuống ghế, lúc này mới rối rắm nói:
"Từ nhỏ tớ đã lớn lên ở cô nhỉ viện với các dì..."
"Cô nhỉ viện?"
Phong Quang ngẩn ngơ, cô nhớ rõ ràng Chu Tiểu Tình không có giả thiết cô nhỉ này mà?
Bạn cần đăng nhập để bình luận