Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 33 - Chương 42: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ

Quyển 33 - Chương 42: Phản công lược cô vợ mất trí nhớQuyển 33 - Chương 42: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ
Bởi vì không khí quá mức quỷ dị, Phong Quang cuối cùng ở phòng bệnh không bao lâu liền cùng Lục Sâm rời đi.
Lúc đi, Phong Quang còn kéo tay Lục Sâm cảm thán,"Lâu lắm không gặp, em và đàn anh Dư Lễ dường như còn trở nên xa lạ không ít."
"Anh đã nói rồi, con người sẽ thay đổi theo thời gian." Lục Sâm xoa đầu cô, cúi người hôn lên khóe môi cô nói: "Những người khác đều sẽ do thời gian mà cách Phong Quang ngày càng xa, chỉ có anh mới cách Phong Quang ngày càng gần."
Chẳng phải là ngày càng gần sao? Hắn cũng đã hôn lên môi cô rồi.
Buổi chiều, Phong Quang cùng Lục Sâm đến nhà trẻ đón Tiếu Tiếu tan học, vẻ mặt cô giáo Từ kia lại có chút kỳ quái, cô ta chỉ là hơi cười một chút với Phong Quang rồi liền vội vàng đi chào hỏi với các phụ huynh khác, đại khái hẳn là do cảm thấy ngượng ngùng.
Tiếu Tiếu nhào vào trong lòng Phong Quang, cô bé vui vẻ nói: "Tiếu Tiếu cũng có mẹ đón, thật sự rất vui nha!" "Mẹ cũng rất vui." Phong Quang bế Tiếu Tiếu ngồi vào trong xe. Con gái ngồi trong lòng, cô lại nhìn Lục Sâm phía trước, đó là chồng của cô, cô bỗng nhiên cảm thấy trên thế giới này không chuyện gì tốt đẹp hơn thế.
Thời gian Lục Sâm có thể nghỉ để ở cạnh Phong Quang dù sao cũng chỉ có hạn, hắn không thể nào xin nghỉ mãi được. Đương nhiên, nếu hắn bỏ công việc bác sĩ này, hắn sẽ có kỳ nghỉ dài vô hạn, nhưng vậy thì không được. Lục Sâm biết, một người đàn ông có một công việc tốt sẽ được đánh giá cao hơn trong mắt phụ nữ, huống chi, hắn biết rõ sở thích của Phong Quang, cô cuồng đồng phục, còn thích người đàn ông có khí chất cấm dục. Nói thực ra, Lục Sâm làm bác sĩ nhiều năm như vậy cũng không phải bởi hắn yêu thích nghề nghiệp này đến đâu, mà là bởi nghề này tiếp cận gần với tử thi nhất.
Có thể nói, nghề cao nghiệp lớn gì Lục Sâm cũng đều đã làm, chẳng qua sau khi hắn phát hiện việc này không còn tính thách thức, hắn sẽ lập tức từ bỏ việc đó mà tiếp tục tìm kiếm một việc khác khiến hắn cảm thấy hứng thú. Mà bác sĩ thì không giống vậy, ở đây hắn có thể nhìn thấy sinh mệnh bắt đầu, cũng có thể nhìn thấy sinh mệnh kết thúc. Cho dù hắn cũng chỉ có hứng thú ngắn ngủi với nghề bác sĩ, nhưng Lục Sâm vẫn luôn là người "có mới nới cũ", làm chuyện gì cũng chỉ hoàn toàn dựa vào việc mình có cảm thấy hứng thú hay không, chỉ vì đúng lúc gặp được Phong Quang Nếu không hắn đã sớm mất hết hứng thú mà chạy lấy người, giống như trước đây, vào năm hắn mười tuổi ấy, sau khi hắn có em gái Lục Hành, ở trong mắt người khác, hắn cũng là một anh trai tốt yêu quý em gái, nhưng sau khi cảm giác mới mẻ qua đi, hắn liền cảm thấy trẻ con thật phiền.
Vào năm Lục Sâm mười hai tuổi, khi hắn muốn thả Lục Hành hai tuổi vào trong hồ, may mà ba mẹ hắn phát hiện đúng lúc, Lục Hành bé nhỏ nhặt về được một mạng, hắn cũng bị đưa vào bệnh viện tâm thần mấy năm. Qua khoảng hai ba năm, hắn cũng cảm thấy bệnh viện tâm thần thật phiền, vì thế bác sĩ điều trị chính của hắn, người nghe nói là bác sĩ tâm thần hàng đầu thế giới, đã bỗng nhiên biến mất không rõ tông tích, hắn được cho ra viện Hắn không về Lục gia, mà lựa chọn sống một mình, chính từ khi đó, hứng thú của hắn đối với sự vật và con người vĩnh viễn tới nhanh mà đi cũng nhanh.
Bởi vậy, 6 năm trước Phong Quang vẫn luôn cho rằng, hứng thú của Lục Sâm đối với cô sẽ trôi đi vào một ngày nào đó, tình cảm của hắn đối với cô cũng không phải cái gọi là "tình yêu", mà chỉ là "hứng thứ" của hắn thôi. Phong Quang muốn rời khỏi Lục Sâm, nhưng Lục Sâm lại không thả cô rời đi. Hắn không hiểu, vì sao Phong Quang cứ vướng mắc mãi về hai chữ "tình yêu" này.
Không sai, hắn đúng là không hiểu hai chữ đó, nhưng hắn chỉ cần cô, chỉ muốn cùng cô sống đến hết đời, chuyện này vẫn chưa đủ sao?
Không đủ. Sau khi bị nhốt lại ba tháng, Phong Quang lựa chọn tự sát, đây là khởi đầu của tất cả mọi chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận