Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 20 - Chương 56: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần

Quyển 20 - Chương 56: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thầnQuyển 20 - Chương 56: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần
Vương Từ khựng lại,"Phong Quang... Con không biết con đã mang thai sao?"
Phong Quang không nói gì.
Vương Từ chợt cảm thấy không ổn, bà vẫn tự xưng là khôn khéo, lại không nghĩ rằng lúc này mình hồ đồ như vậy, bà vội nói:
"Phong Quang, con có thể yên tâm, đứa bé này tuyệt đối sẽ không tạo ra ảnh hưởng gì đến cuộc sống của con hết, nó sẽ lập tức không còn... Con vẫn là đại tiểu thư vô lo vô nghĩ của nhà họ Hạ, sẽ không ai biết..."
"Con muốn sinh đứa bé ra."
Vương Từ sửng sốt một lát, bà gần như không thể tin nổi mà hỏi: "Con nói gì vậy?"
"Con nói, con muốn sinh đứa bé này." Vẻ mặt Phong Quang không chút dao động, cô rất ít khi thể hiện thái độ ngang ngạnh như thế trước mặt cha mẹ mình.
Vương Từ chỉ nghĩ là do cô thiện lương, nên bà liền ân cần giảng giải,"Phong Quang, nó vẫn chưa thành hình người, hơn nữa... Hơn nữa nó chỉ là kết quả của một tên tội phạm , con có thể không cần coi nó như một sinh mệnh, cũng hoàn toàn không cần có cảm giác tội lỗi.
Cuộc sống của con còn dài như vậy, đây chẳng qua cũng chỉ là một vết nhơ có thể xóa đi thôi, con phải tin tưởng mẹ và cha con, ba mẹ có thể bảo vệ con thật tốt."
Phong Quang nhẹ nhàng cười,"Mẹ, con biết mẹ và ba sẽ bảo vệ con, nhưng đứa nhỏ này... con vẫn nhất định phải sinh ra."
"Con không thể làm vậy được!" Cảm xúc của Vương Từ rốt cuộc cũng tới giới hạn, sự lo lắng cho con gái trong những ngày qua dường như đã tra tấn bà quá mức, hiện giờ Phong Quang lại không phối hợp như vậy, liền khiến cho cảm xúc của bà khó có thể khống chế.
Bà lớn giọng,"Phong Quang, con có biết sinh đứa nhỏ này ra có nghĩa là gì không? Bị người khác chê cười chỉ là một phần, nhưng mỗi khi con nhìn thấy đứa bé này, con sẽ không thể không nhớ tại những ngày bị nhốt kia, đến lúc đó... đây chính là sự tra tấn cả đời đối với con, con có hiểu không?"
Vương Từ vĩnh viễn đều đứng ở góc độ của một người mẹ mà suy xét vấn đề, không sai, đứa bé trong bụng Phong Quang cũng có chung huyết thếng với bà. nhưng so với Phong Quang. thì phôi thai chưa từng gặp mặt,"Không đâu..." Phong Quang ôm lấy mẹ mình, cô mỉm cười nói:
"Đứa nhỏ này không phải là tội nghiệt, nó là món quà tốt nhất mà vận mệnh tặng cho con."
Kỳ Vị không còn nữa... đây là thứ duy nhất hắn để lại cho cô, cô cũng nghĩ, cho dù Kỳ Vị vẫn còn ở bên cạnh cô, cô cũng sẽ không từ bỏ đứa bé này.
Vương Từ bỗng nhiên nghẹn ngào,"Liệu con có nghĩ tới... Nếu có đứa nhỏ này, việc lấy chồng sau này của con nên làm sao bây giờ?"
"Mẹ, con nghĩ... cả đời này con đều không có dũng khí để lấy chồng." Phong Quang lau đi nước mắt trên mặt mẹ mình,"Cho nên, cứ để con chăm sóc thật tốt cho đứa nhỏ này đi."
Kỳ Vị đã chết, nhưng cô lại không thể thoát ra khỏi thế giới này, cô nghĩ, nguyên nhân nhất định là do đứa bé. Cô sẽ cẩn thận sinh đứa bé này ra, cũng sẽ cẩn thận nuôi nấng nó, cô sẽ không từ bỏ đứa nhỏ này, chỉ đơn giản như vậy mà thôi.
Lúc chạng vạng, Hạ Triều trở về từ công ty, thấy Phong Quang đã tỉnh, ông cũng giống như Vương Từ, đều vui mừng hết sức. Nhưng khi nghe nói Phong Quang muốn giữ lại đứa con của tên tội phạm kia, ông cũng không thể nén giận được.
"Cha nghe Lục Hành nói, người đàn ông kia là một bệnh nhân tâm thần, chẳng lẽ con không nghĩ tới, nếu đứa nhỏ này bị di truyền bệnh của hắn thì sẽ thế nào sao?"
Phong Quang bình tĩnh uống hết một ly sữa bò,"Nếu thật sự như thế, con sẽ tự mình nhốt đứa bé này lại."
Bạn cần đăng nhập để bình luận