Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 32 - Chương 35: Công lược trạch nam game thủ

Quyển 32 - Chương 35: Công lược trạch nam game thủQuyển 32 - Chương 35: Công lược trạch nam game thủ
Bệnh viện cũng không quá xa, chỉ mất chừng mười phút là đến.
Tài xế xuống xe trước, ông đến mở cửa sau xe, vốn định tự giác bế đại tiểu thư Hạ gia đang hôn mê ra ngoài, nhưng điều khiến ông không ngờ tới chính là, người đàn ông trầm mặc ít lời kia lại không hề có ý định giao Phong Quang cho ông.
Hắn tự mình bế Phong Quang xuống xe, sau lưng hắn là ánh chiều tà, mà hắn đứng ngược sáng, ôm Phong Quang bị thương giống như một vị thần tới cứu vớt thế giới.
Tài xế chưa từng thấy dáng vẻ nghiêm túc như vậy của thiếu gia nhà mình, ít nhất ở trong trí nhớ của ông, thiếu gia lúc nào cũng chỉ đắm chìm trong thế giới của riêng cậu ấy mà tách biệt hẳn với xung quanh, điều duy nhất có thể khiến thiếu gia hứng thú, ngoại trừ di động thì cũng chỉ có máy tính mà thôi.
Nhưng hôm nay... ông lại nghe thấy thiếu gia nhà mình mở miệng nói chuyện??? Bác tài xế dám vỗ ngực bảo đảm, từ khi ông bắt đầu làm tài xế cho thiếu gia, đây vẫn là lần đầu tiên ông nghe thấy thiếu gia nói chuyện, những lúc khác, thiếu gia đều dùng chữ viết để giao tiếp với người ta.
Điều này có nghĩa là gì?
Vì đại tiểu thư Hạ gia nên thiếu gia nhà ông bắt đầu thông suốt?
Bác tài xế đã định trước sẽ không thể nào biết được đáp án, mà khi nhóm bác sĩ trong bệnh viện nhìn thấy người đàn ông áo đen kia, lại thấy trong lòng hắn ôm một cô gái bị thương đang ngất, bọn họ liền hết sức khôn ngoan mà lập tức chuẩn bị xong phòng phẫu thuật.
Phong Quang bị thương không quá nghiêm trọng, nhưng chấn động não nhẹ thì chắc chắn có, đầu váng mắt hoa là chuyện tất nhiên, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao cô vẫn hôn mê cho đến hiện tại. Chẳng qua bác sĩ cũng nói, ở lại trong viện quan sát một thời gian là được, sẽ không có gì vấn đề lớn, xin thiếu gia yên tâm.
Thiếu gia này, đương nhiên là chỉ người đàn ông đã ôm Phong Quang vào bệnh viện.
Màn đêm buông xuống, lại là một buổi tối sáng ánh sao trời.
Cô gái đang hôn mê khẽ run lông mi, dần dần cô cũng mở mắt, nhìn thấy hoàn cảnh lạ lẫm, cô còn hơi hoang mang mờ mịt, rất nhanh, liền cảm thấy trên đầu âm ỉ đau đớn.
Phong Quang nâng tay lên, theo bản năng muốn chạm vào nơi đau đớn khó chịu đó, nhưng cô vẫn chưa đụng tới đầu mình, liền có một bàn tay hơi tái nhợt bắt lấy cổ tay cô.
Lúc này cô mới ý thức được bên cạnh có người khác, Phong Quang ngước mắt, liền thấy được người đàn ông ngồi bên mép giường, cô suy nghĩ thật lâu, mới không dám chắc mà hỏi:
"Anh... là anh họ của Tề Giác?"
Chính là người cô đã giúp chơi Kỳ Tích Lương Lương trong trường học ngày đó.
Người đàn ông khẽ gật đầu, khẳng định suy nghĩ của cô. Phong Quang chỉ từng gặp mặt hắn một lần, cũng không ngờ sẽ còn gặp lại, nhưng nhìn cảnh vật xung quanh, đây là bệnh viện, cô nhớ tới Yến Quy, cũng tiền ngồi dậy từ trên giường sốt ruột hỏi:
"Yến Quy đâu? Anh ấy ở nơi nào?"
"Cậu ta có một số việc cần xử lý."
Hắn gõ ra hàng chữ này trên màn hình di động.
Phong Quang híp mắt để nhìn cho rõ, cô lại hỏi:
"Anh ấy có chuyện gì cần đi xử lý? Có phải mấy người xã hội đen kia lại làm khó anh ấy hay không?"
"Không phải."
Hắn lại đánh ra một hàng chữ,"Cậu ta rất an toàn, không cần lo lắng."
Phong Quang nhìn mặt hắn, thấy biểu cảm của hắn không giống như đang nói dối, cô cũng liền thở phào nhẹ nhõm dưới đáy lòng. Tuy không biết Yến Quy đi làm chuyện gì, nhưng chỉ cần anh ấy bình an, cô cũng có thể yên lòng.
"Anh là bạn của Yến Quy sao?"
Hắn lại gật đầu, đưa màn hình điện thoại tới trước mắt cô,"Cậu ta không ở đây để chờ cô tỉnh lại, cô có trách cậu ta không?"
"Anh ấy không ở bên tôi, nhất định là vì phải đi xử lý chuyện rất quan trọng."
Phong Quang nói:
"Hơn nữa công ty nhà anh ấy xảy ra vấn đề, có rất nhiều chuyện phải giải quyết, tôi không trách anh ấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận