Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 11 - Chương 57: Công lược tội phạm vũ trụ cấp SSS

Quyển 11 - Chương 57: Công lược tội phạm vũ trụ cấp SSSQuyển 11 - Chương 57: Công lược tội phạm vũ trụ cấp SSS
"Hứa Vọng, anh là đồ khốn!"
"Ừ, anh là đồ khốn."
Hứa Vọng thừa nhận điều này, nắm lấy tay Phong Quang và kéo cả người cô vào lòng mình, đầu của hắn chôn sâu trong hõm cổ cô, hít mạnh một hơi, mùi hương trên người cô vẫn cứ làm hẳn mê mệt như trước.
Bỗng nhiên, cô khóc lớn thành tiếng:
"Tại sao không nói cho em biết? Anh có biết em lo lắng cho anh thế nào không hả?"
"Phong Quang, anh đã quay về bên em rồi."
"Đúng thế, anh đã trở về, nhưng anh nói anh sẽ về nhanh cơ mà? Đến nay là bao nhiêu ngày rồi chứ?"
Cho dù miệng lưỡi Hứa Vọng tốt tới cỡ nào thì khi đối diện với thiếu nữ đang khóc lóc, còn là cô gái mà mình yêu, hẳn không biết phải làm thế nào cả, ngoài nghiêm túc nhận sai ra thì vẫn chỉ là nhận sai mà thôi:
"Là anh sai rồi, anh làm Phong Quang phải lo lắng. Phong Quang muốn trừng phạt anh thế nào cũng được, thậm chí cầm dao đâm anh cũng không sao, được không?"
"Rõ ràng anh biết là em không xuống tay được!"
Cô vốn đã khóc rất thương tâm, giờ lại bị hắn chọc cười như thế, chẳng khóc nổi nữa mà chỉ biết trùng hai mắt tức giận với hắn.
Hứa Vọng đau lòng khi nhìn thấy đôi mắt đỏ ửng của cô, khẽ khàng nói:
"Nếu Phong Quang không ra tay được, vậy anh tự mình ra tay là được rồi."
"Em không cho phép anh tự làm tổn thương tới bản thân mình!"
Tiếng khóc của cô lại có xu thế tăng lên:
"Hứa Vọng, em biết anh rất giỏi, cho dù bị cắt thành hai nửa thì vẫn có thể sống lại được, nhưng chẳng lẽ anh không cảm thấy đau sao? Anh không đau nhưng mà em thấy đau mà, anh có thể tự yêu quý bản thân mình một chút được không?"
Cô còn yêu quý thân thể hắn hơn chính bản thân hắn, trên mặt Hứa Vọng tràn ngập vẻ dịu dàng. Hắn không khỏi cảm thấy hối hận, hắn không chết.
Nhưng có câu ngạn ngữ: tìm đường sống trong cõi chết, vì những ngày tháng được sống an ổn bên Phong Quang trong tương lai, hắn không còn lựa chọn nào khác cả.
"Anh đồng ý với Phong Quang..."
Hắn đưa tay lau nước mắt cho cô:
"Sau này anh sẽ yêu quý bản thân mình."
Cô khóc nấc lên:
"Em còn có thể tin anh được nữa không đây?"
"Đương nhiên, nếu anh lừa Phong Quang thì anh sẽ lựa chọn tự hủy diệt bản thân mình."
Hứa Vọng hôn lên khỏe mắt đẫm nước của cô, trong giọng nói nhẹ nhàng tràn ngập sự trịnh trọng, hoàn toàn không có nửa phần giả dối. Phong Quang vùi đầu vào ngực hắn, túm chặt lấy góc áo hắn, tiếng khóc dần nhỏ xuống.
Vốn là thời khắc yên ả của đôi tình nhân, thế nhưng lại có người cố tình xuất hiện không đúng lúc.
Trần Vũ không vội vàng chạy trốn mà đi tới, hắn ta còn có tâm tình nhàn nhã cười nói:
"Diệp Mạt, quả nhiên anh không chết."
Hứa Vọng giương mắt nhìn sang, cười lạnh nhạt:
"Tất nhiên tôi sẽ không chết rồi."
Phong Quang đang trong trạng thái mơ màng cũng mở mắt ra nhìn, thấy Trần Vũ bình tĩnh đầy phong độ. Lúc này cô mới phát hiện ra, thì ra trong lúc thời gian tạm ngừng này, ngoại trừ cô và Hứa Vọng thì Trần Vũ cũng không bị tạm dừng.
Trần Vũ hỏi:
"Tôi không hiểu, trong trận nổ lớn đó, tại sao anh vẫn sống sót được?"
"Đương nhiên bởi vì..."
Tay Hứa Vọng ấn lên ngực Phong Quang, nói đúng hơn là đặt lên trên miếng hổ phách kia, cười cong vành mắt:
"Tôi đã đưa trái tim mình cho Phong Quang."
Không chỉ Trần Vũ mà ngay cả Phong Quang cũng rất kinh ngạc, mặt dây chuyền hổ phách bé xíu này đâu có lớn bằng trái tim được cơ chứ? diệt, cho dù Diệp Hưởng đã chết nhưng đây vẫn cứ là một tai họa ngầm. Vì thế, một ngày vào mười mấy năm trước, hắn đã lấy trái tim mình ra, thông qua kỹ thuật nén phân tử không còn khó thực hiện trong thời đại hiện nay để ép trái tim thu nhỏ vào trong miếng hổ phách kia.
Thực ra, ở bên trong hổ phách không phải bông hoa đỏ gì, chẳng qua là một loại sức mạnh tỉnh thần của Hứa Vọng mà thôi, sức mạnh tinh thần bám vào miếng hổ phách sẽ khiến cho những người nhìn thấy nó đều tưởng rằng đó là một bông hoa màu đỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận