Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 17 - Chương 2: Công lược thái giám

Quyển 17 - Chương 2: Công lược thái giámQuyển 17 - Chương 2: Công lược thái giám
Đây là lần đầu tiên cô công lược thái giám, bởi vậy, Phong Quang cảm thấy áp lực cực kỳ lớn. Vậy nên, trước khi chính thức tiến vào thế giới, cô chuẩn bị tốt hết thảy mọi bài học, đương nhiên, đại bộ phận đều là tri thức về tâm lý học liên quan tới đàn ông sau khi bị tổn thương chỗ đó. Nhưng cô tuyệt đối không dự đoán được, ngay ngày đầu tiên khi cô tiến vào cốt truyện, trên đường xuất cung về nhà mẹ đẻ lại bị một con ngựa điên đụng phải.
Ừm, lập tức khiến cô mất trí nhớ luôn.
"Thái tử phi, cầu xin người hãy cứu Thái tử điện hạ đi!"
Nhìn nữ nhân quỳ sụp xuống trước mặt mình, khóe miệng Phong Quang giật giật, cô lén lút nhìn về phía thị nữ đứng ở bên cạnh, chớp mắt xin cứu viện.
Phi Ngọc rất chu đáo giải thích cho tiểu thư nhà mình:
"Tiểu thư, đây là đại cung nữ ở Đông Cung của chúng ta, tên là Y Nhân. '
"Ồ, Y Nhân à..."
Phong Quang cúi đầu, cẩn thận đánh giá dung mạo xinh đẹp của cung nữ trước mặt một lần:
"Thái tử điện hạ của nhà ngươi bị làm sao thế?"
"Khụ khụ!"
Phi Ngọc ho khan vài tiếng, rõ ràng là bị câu của Phong Quang làm cho sặc nước bọt:
"Tiểu thư, chú ý từ ngữ."
Thái tử điện hạ của nhà ngươi... câu này thì có gì sai chứ!
Phong Quang bĩu môi chẳng thèm để bụng, thực ra nói là mất trí nhớ nhưng cô vẫn giữ được một chút ký ức rải rác, ví dụ như cô rất rõ ràng, cô không giống những người trước mắt này, và cô phải tìm một người... tên của người đó, hình như có ba chữ thì phải?
Thái tử phi bị bệnh nặng, hôn mê mất mấy ngày hôm qua mới tỉnh lại, tuy bệnh tình đã khá hơn nhưng lại bị mất trí nhớ, mấy cái này Y Nhân đều biết, nàng ta khẩn thiết nói:
"Thái tử điện hạ bị gán tội mưu phản, đang bị nhốt ở thiên lao. Hoàn cảnh trong thiên lao rất gian khổ, bản thân điện hạ còn đang bị thương, tính mạng nguy trong sớm tối. Xin Thái tử phi hãy cứu điện hạ!" Ngọc Phi lập tức hoa dung thất sắc:
"Cái gì! Mưu phản!"
Phong Quang nhìn Phi Ngọc rồi lại nhìn về phía Y Nhân, nói với vẻ lạnh nhạt,"Loại chuyện lớn này, tại sao người biết mà bọn ta lại chẳng có tin tức gì thế?"
"Thái tử phi. "
Y Nhân do dự ngẩng đầu lên, chậm rãi nói:
"Nô tỳ... Nô tỳ cũng chỉ vừa mới biết được. Hôm trước điện hạ tới gặp Bệ hạ nhưng mãi không thấy về, nô tỳ lo lắng nên đi hỏi vị ma ma có quan hệ tốt với mình ở Ngự Thiện Phòng, bấy giờ mới biết tin."
"Ô, thế ư?"
"Tiểu thư!" Phi Ngọc cắn răng giậm chân, mưu phản là tội danh lớn thế nào, sao tiểu thư nhà nàng ta lại có thể ung dung tự tại như thế này chứt
Phong Quang bày ra vẻ vô tội:
"Sao nào, loại chuyện này chẳng phải rất bình thường sao? Từ xưa đến nay, các ngươi xem có mấy vị Thái tử danh chính ngôn thuận đến cuối cùng không bị phế đâu?"
Nghĩ như thế... hình như cũng thấy đúng thật, mà không đúng!
Phi Ngọc tức giận:
"Tiểu thư, Thái tử điện hạ là trượng phu của người đấy. Nếu Thái tử điện hạ xảy ra chuyện thì phủ Thừa tướng của chúng ta cũng sẽ bị liên lụy."
"Ồ... Ta quên mất là ta còn đang mang thân phận Thái tử phi đấy." Phong Quang xoa cằm, tỏ vẻ vô cùng ghét bỏ.
"Tiểu thư!"
"Rồi rồi, đừng có gọi nữa, chẳng phải ta đang nghĩ cách đây sao?"
Phong Quang sợ nhất tiểu nha đầu Phi Ngọc này tức giận lên.
Chuyện quan trọng như thế mà đến Phi Ngọc còn chưa biết, vậy nghĩa là tin tức này vẫn chưa được truyền về Đông Cung, hoặc có thể nói là lão Hoàng đế ra lệnh không cho phép tin này truyền về Đông Cung, tại sao lại không cho phép?
Bởi vì Đông Cung có người không nên biết chuyện này, người đó là ai? Nghĩ tới nghĩ lui, dường như cũng chỉ có mình Thái tử phi là cô mà thôi.
Phong Quang thở dài, sau khi phát hiện ra mình xuyên không trở thành vị Thái tử phi vô tác dụng này, cô liền biết là chắc chắn sẽ chẳng được sống những ngày an ổn rồi. Nghĩ một chút mà xem, từ xưa đến nay, tỷ lệ có thể lên làm Hoàng hậu chỉ có 1%, còn xuyên không thành Tứ hoàng tử phi thì tỷ lệ làm Hoàng hậu lên tới tận 70% liền!
Bạn cần đăng nhập để bình luận