Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 31 - Chương 16: Công lược võ lâm minh chủ

Quyển 31 - Chương 16: Công lược võ lâm minh chủQuyển 31 - Chương 16: Công lược võ lâm minh chủ
Thích Trường An nói không sai, nhân phẩm của Văn Hiên tất cả mọi người đều rõ như ban ngày, Hạ Triều và Vương Tử cũng không phải chưa từng nghĩ tới chọn một trong ba đệ tử làm hôn phu của Phong Quang, chỉ là thoạt nhìn tình cảm của Phong Quang đối với ba vị sư huynh đều không có vẻ gì giống với tình yêu nam nữ, nên Hạ Triều và Vương Từ nghĩ thầm, có lẽ vì lớn lên cùng nhau nên Phong Quang đã coi cả ba với sư huynh như huynh trưởng, bọn họ cũng liền từ bỏ suy nghĩ chọn chồng cho Phong Quang trong số ba vị đệ tử này.
Thích Trường An hỏi rất đúng vấn đề, bởi trước nay Phong Quang chưa từng nghĩ tới mình sẽ có tình yêu nam nữ với Văn Hiên.
Cô an tĩnh hồi lâu, cũng không khỏi nghiêm túc tự hỏi vấn đề này, nhưng vẫn cảm thấy mờ mịt như cũ,"Tình cảm của ta đối với Đại sư huynh... là tình yêu nam nữ sao?"
"Có phải hay không, hẳn Hạ tiểu thư mới là người rõ nhất."
Thích Trường An bình thản cong môi, chậm rãi nói:
"Hạ tiểu thư và Văn Hiên công tử có nhiều năm tình nghĩa, tuy có xưng hô là sư huynh muội, nhưng rốt cuộc cũng không phải huynh muội ruột, nếu có nảy sinh tình yêu nam nữ cũng là một chuyện rất bình thường."
"Chính là."
Cô vô thức nắm chặt cành hoa tường vi trong tay,"Trước nay ta đều không nghĩ tới, mình sẽ có quan hệ nào khác ngoài sư huynh muội với Đại sư huynh..."
Từ lúc bắt đầu, cô đã cho rằng mình muốn ở bên Minh chủ Võ lâm, Minh chủ Võ lâm mới là mục tiêu công lược của cô, cũng bởi vậy mà bất kể mấy sư huynh khác đối tốt với mình bao nhiêu, cô cũng đều tự động quy phần tình cảm đó về tình huynh muội, rằng nếu bọn họ đối tốt với cô thì cô cũng đối tốt với bọn họ là được. Đặc biệt là Văn Hiên...
"Trước kia Hạ tiểu thư không nghĩ tới, hiện giờ nghĩ cũng không muộn đâu."
Thích Trường An mỉm cười nói:
"Ta thấy Hạ tiểu thư cực kỳ ÿ lại vào Văn Hiên công tử, ngay cả khi Văn Hiên công tử nói mấy câu với Hoa Nhan cô nương hay nhận khăn tay của nàng ấy, cô cũng sẽ không vui, đúng không?"
Cô nghĩ đến tình huống vừa rồi trong viện của Văn Hiên, khi thấy Văn Hiên nhận khăn của Hoa Nhan, còn ôn nhu mỉm cười với cô ấy, cô thật sự đã cảm thấy không thoải mái trong lòng, cho nên mới không nhịn được mà tiến lên ngăn cản bọn họ nói chuyện, đoạt lại sự chú ý của Văn Hiên.
Cô dừng một chút, không hiểu rõ mà hỏi:
"Đây là thích sao?"
"Không thích hắn tiếp xúc nhiều với người khác phái nào khác, đây không phải thích thì là gì?"
Khóe miệng Thích Trường An hơi cong, vừa hỏi lại một câu đã khiến người đang hoang mang nghĩ kỹ hết thảy.
Phong Quang nhớ lại rất nhiều trường hợp lúc mình ở cạnh Văn Hiên, bất luận khi nào hay bất luận ở đâu, chỉ cần cô không vui hay tức giận, ý nghĩ đầu tiên đều không phải đi tìm phụ mẫu của mình, mà là đi tìm Văn Hiên kể lể oán giận, đòi hắn đưa mình ra ngoài chơi, đòi hắn ra mặt bênh vực mình... Nghĩ lại tất cả, dường như Văn Hiên đã trở thành thói quen trong cuộc đời cô.
Thích Trường An hỏi không sai, nếu như vậy không phải thích thì là gì?
"Hóa ra... Ta vẫn luôn thích Đại sư huynh sao?"
Cô ngây ngốc nắm chặt tay nói ra một câu này, còn có chút không dám chắc.
Thích Trường An nói:
"Xác định tình cảm không phải một việc dễ dàng, nhưng nếu vì không phát hiện ra mà bỏ lỡ người mình thích, ta nghĩ, vào rất nhiều năm sau, Hạ tiểu thư cũng sẽ cảm thấy tiếc nuối."
"Vậy... Vậy ngươi nói xem, ta nên làm gì bây giờ?"
Nhờ có hắn mà cô mới xác định được tình cảm của mình, nên giờ phút này Phong Quang đã quên đi "ân oán giang hồ" giữa mình và Thích Trường An, chỉ coi hắn như anh em thân thiết mà tâm sự nỗi lòng.
"Hạ tiểu thư là cô nương dũng cảm, nếu đã nhận ra lòng mình..."
Thích Trường An cười một tiếng,"Vậy thì sao lại không trực tiếp đi nói rõ ràng với Văn Hiên đây?"
"Nói rõ ràng..."
Cô biết, ý trong đây là muốn cô đi bày tỏ, nhưng cô vẫn thấp thỏm bất an, do dự nói:
"Nếu Đại sư huynh cự tuyệt ta..."
Dù có là nữ tử lớn mật đi chăng nữa, thì khi đối mặt với tình cảm, vẫn sẽ không nhịn được mà lộ ra dáng vẻ e sợ của một cô gái nhỏ. ra một tia nghiền ngẫm, nhưng lại lướt qua rất nhanh, tựa như ảo giác vậy.
Hắn bình tĩnh nói:
"Ta thấy Văn Hiên công tử cũng cực kỳ yêu thương Hạ tiểu thư chỉ sợ hắn cũng chưa phát hiện ra tình cảm của mình. Nếu Hạ tiểu thư không muốn mở miệng, Văn Hiên công tử lại chưa thấy rõ lòng mình... đó sẽ là một sự hối tiếc."
Nói xong, hắn còn thở dài một tiếng.
Nghe vậy, Phong Quang liền nắm chặt cành hoa trong tay, vẻ mặt cô kiên nghị,"Ngươi nói không sai, ta cần phải chủ động một chút!"
Thích Trường An chỉ cười không nói.
"Thích minh chủ, tuy mỗi lần gặp ngươi đều không thoải mái, nhưng lúc này ta vẫn muốn cảm ơn ngươi, nếu ta thành công."
Phong Quang cười xán lạn,"Vậy ta sẽ cố hết sức tác hợp ngươi và Hoa Nhan!"
"Cái này sao..."
Thích Trường An không nói hết. Câu nói dở chừng này ở trong mắt người khác tựa như hắn thật sự có ý với Hoa Nhan vậy.
Rất hiển nhiên, Phong Quang đã cho là như thế. Cô vẫy tay với hắn,"Thích minh chủ, ngươi yên tâm, ta nói được thì làm được, ta quay lại tìm Đại sư huynh của ta đây. Tạm biệt!"
Tràn đầy tin tưởng nói xong, cô thoăn thoắt chạy về đường cũ.
Thích Trường An đứng tại chỗ bất động, hắn hơi ngước lên, hoa rợp tán cây ánh vào mi mắt, dường như cảnh đẹp này khiến hắn có cảm xúc muốn bộc lộ, hắn khẽ cười, nhẹ giọng:
"Nhân sinh nhược chỉ như sơ kiến, hà sự thu phong bi họa phiến, đẳng nhàn biến khước cố nhân tâm, khước đạo cố nhân tâm dịch biến(1)."
Đoạn thơ này lại chẳng có chút liên quan nào tới cảnh đẹp trước mắt.
Tiểu viện yên tĩnh lại lần nữa nghênh đón một thiếu nữ tràn đầy sức sống.
"Đại sư huynh!"
Phong Quang chưa thấy người đã thấy tiếng.
Văn Hiên nghe vậy, buông công cụ điêu khắc trong tay xuống, hắn nhìn về phía cửa, cười nói:
"Tiểu sư muội."
"2ƒ etý hiivnhih Phong Quang nhảy nhót chạy đến trước mặt Văn Hiên, ngồi xuống bên cạnh hắn, tràn đầy hưng phấn nói:
"Muội có một việc muốn nói cho huynh biết!"
Văn Hiên thấy khuôn mặt cô hưng phấn đến đỏ bừng, hắn cũng chợt vui vẻ,"Tiểu sư muội cao hứng như thế, hẳn là một việc rất quan trọng."
"Quả thực rất quan trọng!"
Phong Quang cầm lấy tay hắn,"Đại sư huynh, ngay lúc vừa rồi, muội bỗng nhiên ý thức được một chuyện hết sức quan trọng!"
Hắn trêu chọc,"Chẳng lẽ tiểu sư muội rốt cuộc cũng nhận ra tầm quan trọng của việc học vỡ?"
Văn Hiên biết, cô không thích nhất là tập võ.
"Không phải chuyện này, tập võ chẳng quan trọng với muội chút nào hết."
Quả nhiên, cô phản bác lại. Phong Quang quyết định không úp mở nữa, cô nhấp môi cười nói:
"Đại sư huynh... muội muội bỗng nhiên phát hiện... kỳ thật muội đã thích một người..."
Từ sôi nổi nhiệt tình nhảy sang dáng vẻ thiếu nữ e lệ, dường như cô chẳng thấy áp lực chút nào.
Văn Hiện hơi ngây ra, hắn hỏi lại:
"Không biết vị công tử nào có thể may mắn được tiểu sư muội ưu ái?"
"Người kia chính là..."
Phong Quang tại nhìn Văn Hiên, cô cắn môi, chậm rãi cúi đầu nói:
"Đại sư huynh, người kia chính là huynh."
Không khí nhất thời chìm vào im lặng.
Chờ mãi không thấy tiếng đáp lại, Phong Quang hết sức cẩn thận ngẩng đầu lên, chỉ thấy ý cười trên khuôn mặt tuấn mỹ của Văn Hiên dần biến mất, trong lòng cô chợt có cảm giác không ổn, nhưng vẫn miễn cưỡng cười nói:
"Đại sư huynh, huynh không thích muội sao?"
*x*wx*xx*x+*x*x*x**
(1)Dịch thơ: Bài Mộc lan hoa lệnh - Tự cổ quyết tuyệt tử (Nạp Lan Tính Đức)
Nếu tình ta mãi tựa thuở nào Bỗng đâu người ấy thay lòng dạ Lại nói tim ai dễ đổi trao (Nguồn dịch: thivien. net)
Bạn cần đăng nhập để bình luận