Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 20 - Chương 45: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần

Quyển 20 - Chương 45: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thầnQuyển 20 - Chương 45: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần
Ngày hôm sau là một ngày nhiều mây mát mẻ.
Phong Quang trả giá bằng thân thể mình để đổi lấy một ngày đi ra bờ biển. Gió biển thổi khiến sóng biển gợn lên, cuốn những chiếc vỏ sò vào bờ.
Kỳ Vị đặt một chiếc vỏ sò màu trắng vào trong tay Phong Quang, hôn lên má cô một cái,"Trong sách nói, các cô gái đều thích nhặt mấy thứ này để chơi."
Đối với Phong Quang, hắn luôn giữ thái độ ham học hỏi. Nếu là trước kia, đối với những chuyện kiểu như làm thế nào để khiến các cô gái vui vẻ, hắn đều không chút hứng thú quan tâm nào, nhưng hiện giờ hắn lại tìm hiểu một cách rất nghiêm túc.
Ví dụ như tặng quần áo, tặng thức ăn ngon, tặng chút đồ chơi nhỏ đáng yêu đẹp đẽ, những thứ đó đều sẽ khiến các cô gái cảm thấy vui vẻ, quan trọng hơn, đó chính là việc dùng tư thế gì khi ở trên giường mới có thể khiến phái nữ cảm thấy sung sướng nhất. Tất cả những điều này, Kỳ Vị đều đang học hỏi, hơn nữa cũng đang áp dụng vào thực tiễn.
Phong Quang im lặng nhìn vỏ sò trong tay mình, trong mắt cô không xuất hiện bất cứ vẻ vui mừng nào cả. Tuy rằng cô trên cổ chân cô đã không còn xiềng xích, cô cũng có thể ra khỏi căn nhà kia, nhưng tựa như vẫn còn một dây xích vô hình khác đang khóa chân cô vậy, cô thậm chí còn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng xiềng xích leng keng rung động.
Điều này tựa như ảo giác, nhưng lại không giống ảo giác."Ơ, đây chẳng phải là cô Hạ và bác sĩ đẹp trai đó sao?" Có hai người đi tới từ cách đó không xa, chỉ cần nghe giọng nói ngả ngớn này đã có thể khiến người ta nghĩ ngay đến Dương Hồi.
Phong Quang ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên là Dương Hồi, và Lưu Tuần vẫn trước sau như một kè kè bên cạnh cô ta.
Dương Hồi đến gần, nhìn thấy Phong Quang thì hơi khựng lại "Cô nhóc, sắc mặt ốm đau bệnh tật này của cô là thế nào vậy?"
Nói xong, Dương Hồi lại chuyển mắt nhìn sang Kỳ Vị.
"Lúc trước tôi bị ốm, chỉ vừa mới khỏe lên thôi." Phong Quang nói xong, nhìn thấy vết thâm tím trên mặt Lưu Tuần cũng liền tò mò chớp mắt.
"Hóa ra là bị bệnh à, đúng là cô nhóc được nuông chiều từ bé." Dương Hồi lại nhìn Kỳ Vị, nói: "Bác sĩ Kỳ, về chuyện lần trước, tôi muốn tiếp tục nói chuyện với anh."
"Được." Kỳ Vị nho nhã gật đầu, lại quay lại xoa đỉnh đầu Phong Quang,"Em ngoan ngoãn ở đây nhé." Phong Quang "Ừm" một tiếng, Kỳ Vị mới đi cùng Dương Hồi ra chỗ khác.
Từ từ nắm chặt lấy vỏ sò trong tay, Phong Quang nhìn bờ biển này, lại chăm chú nhìn vào mặt nước biển màu lam kia, trong mắt cô, ngay cả ý cười miễn cưỡng cũng không còn nữa.
Lưu Tuần nhận thấy cảm xúc của Phong Quang hơi lạ, hắn hỏi: "Cô Hạ, cô làm sao vậy?"
"Không có gì." Phong Quang ngẩng đầu hỏi hẳn,"Vết thương của anh là sao vậy?"
"Cái này à..." Lưu Tuần không vội trả lời, mà hỏi ngược lại:
"Cô Hạ thấy bác sĩ Kỳ ở riêng một chỗ với người phụ nữ khác mà không lo sao?"
"Anh còn không lo, tôi lại càng không có gì phải lo cả. Vết thương của anh là do Dương Hồi đánh?"
Câu hỏi bất ngờ của cô khiến Lưu Tuần sửng sốt một lát, hắn vốn định nói dối nói là không phải, nhưng nhìn ánh mắt trong suốt của Phong Quang, hắn lại hoảng hốt, không cách nào nói nên lời được, chỉ có thể gật đầu một cách mất tự nhiên,"Phải."
"Nói đi, Dương Hồi có vấn đề gì vậy?" Người sáng suốt đều có thể thấy Lưu Tuần thích Dương Hồi, nhưng Dương Hồi ở riêng với Kỳ Vị mà Lưu Tuần lại không hề sốt ruột, có thể thấy Dương Hồi tìm Kỳ Vị là vì thật sự có chuyện gì đó, mà hiện giờ ở trong mắt bọn họ, Kỳ Vị là một bác sĩ rất có đạo đức nghề nghiệp, hơn nữa còn là một bác sĩ chuyên khoa tâm thần.
Phong Quang chợt nghĩ tới điều gì đó, cô trực tiếp hỏi: "Dương Hồi cũng giống với em trai cô ấy, cũng mắc bệnh tâm thần sao?"
"Phải... Nhưng tình trạng bệnh của cô ấy tốt hơn em trai cô ấy rất nhiều."
Cô nhìn vết thương trên mặt hắn. thấy khó mà tin được câu này. Sau một lúc lâu, cô đột nhiên hỏi một vấn đề "Anh biết cô ấy có bệnh tâm thần mà còn thích cô ấy, chẳng lẽ anh không sợ một ngày nào đó cô ấy bỗng nhiên cầm dao đâm chết anh sao?"
"Chuyện đó à... Cũng không phải tôi chưa từng lo lắng tới, dù sao đã là người thì đều sợ chết mà." Lưu Tuần cười nói:
"Nhưng bỗng nhiên nghĩ đến việc người có bệnh này là cô ấy, mà không nhải naười nào khác. thì không hiểu eao tôi liền có dñũnda khí tiến tuc ở bên cạnh cô ấy."
Lưu Tuần nhìn bóng dáng người phụ nữ ở cách đó không xa, trong mắt hắn đầy vẻ dịu dàng,"So với việc bị thương vì cô ấy mất khống chế, tôi lại càng sợ hãi sự đau khổ sau khi rời khỏi cô ấy hơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận