Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 30 - Chương 33: Công lược kiếm tiên tàn tật

Quyển 30 - Chương 33: Công lược kiếm tiên tàn tậtQuyển 30 - Chương 33: Công lược kiếm tiên tàn tật
Phong Quang có thể cảm nhận được Tần Trang đang rất tức giận, cô lại mở trói cho nàng ta,"Ta cũng bị bắt đến đây. Vậy chúng ta cùng nghĩ cách bỏ trốn nhé."
"Ngươi cũng bị bắt tới sao?"
Tần Trang được cởi trói xoa xoa cánh tay mình, nhìn Phong Quang có chút hoài nghi. Phong Quang vội biện hộ,"Có trời đất làm chứng, ta đã bị chính Nam Kha bắt đến đây. Hắn bắt ta còn vì muốn ăn ta đó, hơn nữa những người đó cũng không phải do ta giết! Ta có thể thề, những người đó đều là sát thủ, bọn họ đều quá xui xẻo nên mới liên tiếp mất mạng."
"Ta thấy ngươi có vẻ không biết võ công, cũng có thể đoán được những người đó chết không phải do ngươi động thủ."
Chẳng qua cũng chỉ là không phải Phong Quang động thủ, chứ không có nghĩa chuyện này không liên quan đến cô, nhưng chuyện của Phong Quang có thể tạm bỏ qua trước.
Tần Trang xuống giường, nàng ta lại "Hừ" một tiếng,"Cái tên nam nhân thối kia, lại dám trói bổn cô nương ở chỗ này. Ta tuyệt đối phải tìm hắn tính sổ!"
"Nhưng mà..."
Phong Quang do dự nói:
"Ngươi còn bị hắn trói lại như vậy, hẳn là võ công của hắn lợi hại hơn ngươi?"
"Tai"
Tần Trang cắn môi, lại giận dữ nói:
"Nếu bàn về quyền cước công phu, hắn đương nhiên không phải đối thủ của ta, nhưng không biết hắn có yêu pháp gì, khiến ta khó lòng phòng bị nên mới rơi vào tay hắn!"
"Yêu pháp?"
Phong Quang xoa cằm,"Nhưng ta không ngửi được yêu khí nha."
Yêu và tiên vốn có thân phận đối lập, nên bọn họ đều rất mẫn cảm với khí tức của đối phương, nhưng ở đây Phong Quang lại không hề ngửi thấy yêu khí.
Tần Trang lại nhìn Phong Quang nói:
"Chẳng lẽ ngươi là người tu đạo?" Tần Trang chỉ nghĩ Phong Quang đang nói bừa. Nàng ta lại thu hồi ánh mắt mà nói:
"Nếu ngươi cũng muốn rời khỏi nơi này, vậy chúng ta nên nhanh chóng rời đi trước khi nam nhân kia trở về mới phải!"
"Đúng đúng đúng, chúng ta rời đi trước!"
Phong Quang nhìn Tần Trang không khác gì nhìn "lão đại", hiện giờ cô không có năng lực tự bảo vệ mình, nên đương nhiên phải ôm chặt đùi Tần Trang.
Tần Trang nói:
"Đừng nhiều lời, đi nhanh thôi."
"Bj2"
Nhưng vào lúc này, một bóng dáng nam nhân bỗng nhiên xuất hiện,"Ngươi có thể đi đến chỗ nào?" Người nam nhân này mặc một thân đồ đen, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt nhìn Tần Trang tối đen khó đoán. Phong Quang sớm đã thông minh trốn ra phía sau Tần Trang.
Tần Trang nhìn thấy người nam nhân này, trong lòng cũng hoảng hốt, nhưng dù gì cũng không thể thiếu khí thế được, nàng ta đánh bạo nói:
"Kiêu Lạc, giam giữ phi pháp người của triều đình, đây chính là chuyện phạm pháp, ta khuyên ngươi lạc đường hãy biết trở lại, quay đầu là bời"
"Ta chưa bao giờ lạc đường, cần gì phải quay về cơ chứ?"
Nam nhân có tên Kiêu Lạc đến gần.
Hắn tới gần một bước, Tần Trang liền cùng Phong Quang lui về sau một bước, cuối cùng, lưng Phong Quang dựa vào tường, Tần Trang cũng dựa lên Phong Quang. Tần Trang run giọng,"Ngươi ngươi ngươi... Ta khuyên người đừng có xằng bậy!"
Đối mặt với nam nhân không thể giải quyết bằng vũ lực, trong lòng nàng ta cũng hoảng lắm chứ.
Một bàn tay lại trực tiếp xách Tần Trang đi. Phong Quang thấy Tần Trang bị người ta bắt lấy mà không thể thoát, cô chớp chớp mắt, thức thời làm tuấn kiệt mà nói:
"Các ngươi cứ từ từ trò chuyện, ta có việc đi trước đây..."
Phong Quang đi tới cửa, cửa kia lại đóng "Rầm" một tiếng.
Giọng nói âm u của Kiêu Lạc truyền đến,"Đúng lúc, thuốc mới của ta còn thiếu một người thí nghiệm..." từ lúc nào Kiêu Lạc đã tiến đến đây, mà Tần Trang đã một lần nữa bị trói gô ném lên giường.
Mắt thấy Kiêu Lạc duỗi tay, Phong Quang kêu một tiếng, ôm đầu ngồi xổm xuống nhắm mắt lại. Nhưng sau một lúc lâu, cảm giác đau đớn trong dự đoán lại không hề kéo đến, cô lặng lẽ mở hé mắt ra, liền thấy phía trước mình có một bóng dáng nam nhân bạch y xuất hiện.
"Tôn đại phu."
Giọng Nam Kha truyền đến,"Nếu ngươi động vào nàng, ta sẽ không vui."
Kiêu Lạc khựng lại, lui về phía sau một bước, vẻ mặt cảnh giác như lâm đại địch.
Phong Quang chưa từng cảm thấy Nam Kha xuất hiện sẽ là một chuyện tốt đẹp thế này, cô đứng lên, cảm động nói:
"Thôn trưởng... Hóa ra ngươi vẫn là người tốt..."
"Nếu có thể."
Nam Kha dường như không nghe thấy lời Phong Quang nói, hắn chậm rãi xoay người lại, trước ngực hắn còn có một lỗ đầy máu, nơi đó chảy ra máu tươi nhiễm đỏ áo trắng trước ngực hắn, mà thứ hắn cầm trên tay, lại là một quả tim máu tươi đầm đìa. Chỉ là khi đối mặt với cô, quả tim trên tay hắn dường như lại đập nhanh hơn một chút, gương mặt tái nhợt của Nam Kha mỉm cười chân thành, vẫn mê người như trước.
Hắn nhẹ nhàng nói:
"Ta hy vọng sau khi Phong Quang cô nương nhìn thấy trái tim chân thật của ta, sẽ nguyện ý thành thân với ta."
¬ Ha hả."
Phong Quang cười khan hai tiếng, sau đó trực tiếp ngất xỉu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận