Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 20 - Chương 17: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần

Quyển 20 - Chương 17: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thầnQuyển 20 - Chương 17: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần
Phong Quang bị nhìn thấu nên chột dạ trong lòng, tầm mắt cô nhìn khắp nơi xung quanh nhưng không nhìn vào hắn,"Tôi cũng đâu muốn làm chuyện kỳ quái gì đâu, anh nói với tôi điều đó làm gì?"
Kỳ Vị chỉ cười không nói.
Hắn không nói lời nào, ngược lại càng khiến cô thêm loại cảm giác có tật giật mình.
Rất nhanh đã đến nhà ăn, vừa mới bước vào đó, Phong Quang liền chạm mặt Lưu Tuần và Dương Hồi. Dương Hồi là một người đẹp thành thục giỏi giang, ít nhất là khi Phong Quang đứng trước mặt cô ta, liền trở nên giống một cô nhóc ngây ngô vậy. Dương Hồi cười tủm tỉm đi tới,"Đây chẳng phải là cô Hạ sao? Ồ, vị bác sĩ đẹp trai này là bạn của cô à?"
Khi nhắc đến chữ "bạn", cô ta còn đặc biệt quét mắt nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau của bọn họ.
Phong Quang liền rút tay ra theo bản năng. Cô đứng thẳng, ôm cánh tay mỉm cười, bày ra vẻ tao nhã sang trọng nên có của một đại tiểu thư,"Cô Dương, buổi tối tốt lành."
Cô giống như gà trống đang ứng chiến vậy...
Ừm... So sánh như vậy khiến Kỳ Vị cảm thấy có chút buồn cười, hắn nói với Dương Hồi và Lưu Tuần:
"Chào hai vị khách, tôi là bác sĩ ở đây, tên Kỳ Vị."
"Tôi đã nghe viện trưởng nhắc đến anh." Lưu Tuần là một thanh niên có vẻ ngoài không tệ, bộ đồ tây trên người hắn không chút cẩu thả, ít nhất cũng khiến người ta vừa nhìn đã biết hắn là một tinh anh trong xã hội,"Viện trưởng nói bác sĩ Kỳ trẻ tuổi đầy hứa hẹn, là bác sĩ tốt nhất ở bệnh viện này."
Dương Hồi cũng cười quyến rũ,"Chẳng phải vậy sao, viện trưởng còn khen bác sĩ Kỳ đến mức trên trời có dưới đất không có, hiện giờ vừa gặp, thật ra lại cảm thấy viện trưởng nói không sai. Không biết là... bác sĩ Kỳ đã có bạn gái chưa? Nếu như chưa có..."
"Không, anh ấy đã có!" Phong Quang ôm lấy cánh tay Kỳ Vị, híp mắt nhìn chằm chằm Dương Hồi nói:
"Bạn gái anh ấy chính là tôi."
Khóe môi Kỳ Vị khẽ cười vẻ bất đắc dĩ, không gật đầu, cũng không "Cô Hạ, hình như đây là lần đầu cô tới Đảo Kim Cương đúng không?" Dương Hồi cười hỏi: "Chẳng lẽ cô đã quen bác sĩ Kỳ từ trước?"
"À không, hôm nay chúng tôi mới quen, nhưng chúng tôi vừa gặp đã yêu nhau đó."
Dương Hồi kinh ngạc che miệng,"Vừa gặp đã yêu sao? Vậy thật đúng là quá lãng mạn."
"Người trẻ tuổi ấy mà..." Lưu Tuần cười ha hả nói một câu.
"Lưu Tuần, chúng ta cũng có già lắm đâu chứ?" Dương Hồi liếc mắt một cái sang người đàn ông bên cạnh, trên mặt lại treo nụ cười tươi hoàn mỹ nhìn về phía Kỳ Vị,"Bác sĩ Kỳ, nếu anh hết hứng thú với cô Hạ, thì hoan nghênh tới tìm tôi. Ngẫu nhiên thay đổi khẩu vị một chút cũng không tồi."
Phong Quang chưa thấy ai quang minh chính đại thọc gậy bánh xe như thế! Phong Quang cắn răng,"Cả đời này cô cũng đừng mơ nhé! Kỳ Vị chỉ có thể thuộc về một mình tôi!"
Nhà ăn bỗng nhiên yên lặng xuống. Cô sửng sốt, muộn màng phát hiện mà nhìn ra xung quanh, chỉ thấy bác sĩ, y tá từ bốn phía đều nhìn về phía mình. Lúc này cô mới ý thức được, dường như mình nói hơi lớn tiếng. Chậm rãi che miệng mình, Phong Quang lon ton trốn ra sau lưng Kỳ Vị.
Dương Hồi cười thành tiếng. Tiếng cười kia thật sự rất dễ nghe, có thể khiến xương cốt đàn ông như nhữn ra vậy,"Cô Hạ quả nhiên không hồ là con gái của Hạ phu nhân. Nhớ năm đó khi tôi theo đuổi cha cô, mẹ cô thế mà lại quyết đoán công khai chủ quyền với cha cô đó."
"Cái gì." Phong Quang vươn đầu ra từ phía sau Kỳ Vị,"Mẹ tôi mà thích cha tôi á?"
Trong ấn tượng của cô, mẹ cô luôn có dáng vẻ ghét cha cô đến không chịu được.
"Nếu như không thích, ai có thể ép đại tiểu thư nhà họ Vương gả chồng đây?" Dương Hồi cười đầy vẻ quyến rũ mà nói:
"Nghe nói vợ chồng nhà họ Hạ không hòa thuận, tôi còn đi tìm cha cô đấy. Kết quả thật tệ, tôi còn chưa bước vào cửa văn phòng anh ấy thì đã bị đuổi ra, anh ấy đúng là máu lạnh vô tình thật."
Bạn cần đăng nhập để bình luận