Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 11 - Chương 51: Công lược tội phạm vũ trụ cấp SSS

Quyển 11 - Chương 51: Công lược tội phạm vũ trụ cấp SSSQuyển 11 - Chương 51: Công lược tội phạm vũ trụ cấp SSS
Vào ban đêm, Hứa Vọng rời khỏi khách sạn, để lại một mình Phong Quang ở lại trong phòng ôm tâm trạng thấp thỏm, bất an. Cô túm chặt lấy cái mặt dây chuyền ngồi co ro trên giường, thời gian càng trôi qua lâu thì trong lòng cô càng cảm thấy lo lắng.
Khoảng mười một, mười hai giờ đêm, cửa phòng bị mở ra, người tới không phải Hứa Vọng mà là một người đàn ông cô chưa từng gặp qua, nhưng chỉ cần nhìn vệ sĩ đi theo sau người đàn ông này thì cô cũng đoán ra được thân phận của hắn ta rồi.
"Cô Hạ, chào cô, tôi là Trần Vũ."
Người đàn ông giới thiệu một cách lịch sự, gã vươn tay ra nhưng không nhận được sự đáp lại nên cũng không hề cảm thấy xấu hổ, tự nhiên rút tay về, cười nói với thiếu nữ đang đề phòng mình kia:
"Omega nữ tính là tài sản trân quý của
Liên mỉnh, sao có thể để cô Hạ ở lại khách sạn được chứ? Cô Hạ, kẻ hèn chân thành mời cô tới dinh thự của tôi làm khách."
"Hứa Vọng đâu?"
Phong Quang lạnh mặt hỏi, Trần Vũ ưu nhã, lễ phép cũng không thể làm cô buông lỏng sự đề phòng một chút nào.
"Hứa Vọng?"
Trần Vũ hơi nghỉ hoặc:
"Nếu người mà cô Hạ hỏi là Diệp Mạt, có lẽ tôi còn biết."
"Anh ấy ở đâu?"
"Theo mệnh lệnh mới nhất mà đế quốc ban bố, đã xử tử hình phần tử nguy hiểm Diệp Mạt ngay tại chỗ rồi."
"Không thể nào!"
Phong Quang gần như lập tức phủ định đáp án này:
"Các người không có khả năng làm cho anh ấy bị thương được."
"Cô Hạ đã bị Diệp Mạt đánh dấu nên tôi có thể hiểu được sự kích động và nghỉ ngờ của cô, nhưng Diệp Mạt thật sự đã chết rồi. Lúc hắn tới tìm tôi, hắn đã chết trong vụ nổ, không còn thân xác."
Nói tới câu cuối cùng này, Trần Vũ lộ ra thần sắc không đành lòng, dáng vẻ trách trời thương dân đầy dối trá này quả thực có hai phần bóng Có bóng dáng tương tự cũng phải thôi, dù sao, hai người bọn họ cũng ít nhiều có liên quan tới nhau mà.
Phong Quang hoàn toàn không tin những gì hắn ta nói, ngược lại còn cười:
"Anh ấy sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện như thế."
"Người thường thì đúng là không có bản lĩnh làm hẳn bị thương, nhưng nếu là người sáng tạo ra hắn thì sao?"
Trần Vũ nói với vẻ thần bí khó lường:
"Người sáng tạo ra hắn, tất nhiên cũng sẽ hiểu được nhược điểm trí mạng của hắn là gì."
"Diệp Hưởng đã chết rồi..."
"Diệp Hưởng đã chết, nhưng tôi còn sống. Nói chuyện này cho cô Hạ nghe một chút cũng chẳng sao, tôi là người nhân bản ở phòng thí nghiệm, người trong phòng thí nghiệm đã lấy gen từ sợi tóc của Diệp Hưởng và tạo ra tôi."
Trần Vũ nói ra chuyện này với thái độ chẳng có một chút cảm xúc nào:
"Tôi kế thừa ký ức của Diệp Hưởng, cũng biết phải đối phó với Diệp Mạt thế nào. Từ lúc Diệp Mạt sinh ra, trong cơ thể hắn đã được cài đặt một mệnh lệnh hủy diệt, chỉ cần phát động nó trong một khoảng cách nhất định, hẳn sẽ hoàn toàn không có lực đánh trả."
"Không đúng..."
"Cô Hạ cảm thấy có chỗ nào không đúng?"
Phong Quang ép bản thân mình phải bình tĩnh lại, cô chất vấn:
"Nếu thân thể anh ấy thực sự có mệnh lệnh hủy diệt, vậy tại sao năm đó Diệp Hưởng còn chết trong tay anh ấy chứ?"
"Cái này thì phải nói là do Diệp Hưởng quá ngu ngốc."
Trần Vũ là người nhân bản của Diệp Hưởng, nhưng khi hắn ta nói ra những lời này lại chẳng cảm thấy có gì không đúng cả:
"Diệp Hưởng vì nghiên cứu chế tạo ra một cơ thể có sự sống thành công nhất nên đã không tiếc dung nhập gen của Trùng Tộc vào trong gen của Diệp Mạt. Trùng Tộc là chủng tộc mạnh mẽ nhất, Diệp Hưởng cũng không ngờ Diệp Mạt có năng lực điều khiển Trùng Tộc. Thế nên, Diệp Hưởng bị một đám Trùng Tộc đói khát vây lại ăn thịt, trước khi chết ông ta đã gặp được Diệp Mạt và hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Nhưng tôi không phải Diệp Hưởng nên tôi sẽ không phạm sai lầm giống ông ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận