Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 20 - Chương 16: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần

Quyển 20 - Chương 16: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thầnQuyển 20 - Chương 16: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần
Kỳ Vị cười khẽ một tiếng,"Đương nhiên là không thể nào."
"Vậy thì thật tiếc quá." Nam Cung Triết chậm rãi nói: "Tôi sẽ không thừa nhận mình có bệnh đâu."
"Hôm nay chúng ta nói chuyện phiếm tới đây thôi. Anh Nam Cung, tạm biệt." Kỳ Vị hơi gật đầu, đi về phía cầu thang
Bàn tay tóm lấy áo hắn của Phong Quang còn chưa buông ra, cô bám chặt theo sau hắn. Khi bước xuống cầu thang, chân cô bị hẵng, may mà có Kỳ Vị tay mắt lanh lẹ đỡ được cô, cô mới không ngã xuống một cách chật vật."Cô Hạ, cô không nhìn rõ đường sao?"
Tuy đều trong hoàn cảnh không có ánh đèn, nhưng có vẻ chỗ đầu cầu thang còn tối hơn ở hành lang nữa. Dù vậy, bây giờ trời vẫn chưa hoàn toàn tối đen, vẫn còn một chút ánh sáng để có thể nhìn rõ.
Ánh mắt Phong Quang mơ hồ một hồi lâu, lúc này mới nói: "Tôi hơi cận thị..."
"Chỉ cận thị thôi?"
"Còn có chút bệnh quáng gà..."
Kỳ Vị nghe xong liền cười,"Đây cũng không phải vấn đề gì lớn, cô Hạ, cô không cần biểu hiện hoảng hốt như vậy."
"Tôi sợ... anh sẽ cảm thấy mấy thứ này có thể di truyền đến đời sau." Giọng cô càng ngày càng nhỏ, cuối cùng đến mức gần như không thể nghe thấy. Vẫn may là thính lực của Kỳ Vị tương đối tốt, nghe vậy, hắn khựng lại trong chốc lát, mới tiện đà nói:
"Cận thị và bệnh quáng gà cũng không phải không tốt lên được, cô Hạ có thể yên tâm."
"Anh đang không hiểu ý tôi thật, hay là giả vờ không hiểu thế..." Cô lẩm bẩm vài tiếng, bàn tay túm lấy áo blouse trắng của hắn kia, cứ như muốn túm ra được một đóa hoa từ trên cái áo sạch sẽ của hắn vậy.
Kỳ Vị coi như không nghe được những lời này của cô. Hắn ôn hòa nói: "Cô Hạ còn chưa ăn cơm chiều đúng không để tôi đưa cô đến nhà ăn."
"Ờ. " Cô ỉu xìu.
Hắn vươn tay nắm lấy bàn tay cô đang túm áo mình, bất đắc dĩ nói: "Đoạn đường tiếp theo, mời cô Hạ đi theo tôi cẩn thận, đừng để té ngã."
"Đươc!" Cô cười hì hì nắm lấy tav hắn đưa gua. hoàn toàn khác biêt với vẻ mất mát vừa rồi. Ừm... Cảm giác nắm tay hắn, đương nhiên vẫn tốt hơn so với khi tứm áo hắn nhiều.
Kỳ thật xuống tới tầng hai đã có ánh đèn, nghe nói hệ thống cung cấp điện từ tầng ba trở lên khác với tầng một và tầng hai. Đây cũng là nguyên nhân vì sao tầng ba và tầng bốn mất điện, nhưng tầng một và tầng hai vẫn đèn đuốc sáng trung. Phong Quang không khỏi nghĩ tới Diêu Hiểu Hiểu bị nhốt ở tầng ba, chỉ e là Diêu Hiểu Hiểu hiện giờ trong phòng tối cũng đang rất sợ hãi. Có lẽ... sau khi cô ăn xong, có thể lại đi thăm cô ấy xem sao?
Nhắc đến Diêu Hiểu Hiểu, cô bỗng nhiên nhớ tới một chuyện rất quan trọng,"Bác sĩ Kỳ, anh định xử lý bệnh nhân mới tới hôm nay như thế nào?"
"Cô Diêu sao?" Khuôn mặt đẹp của Kỳ Vị hiện lên vẻ nghiêm túc mà chỉ khi làm việc mới có,"Ngày mai tôi sẽ tiến hành kiểm tra cô ấy cùng bác sĩ khác, nếu cô ấy quả thật có bệnh tỉnh thần, thì sẽ căn cứ theo mức độ mà đưa ra các cách xử lý khác nhau."
"Vậy nếu cô ấy không có bệnh thì sao?"
"Đó chính là việc mà viện trưởng phải lo." Kỳ Vị nói:
"Chức trách của tôi chỉ là chẩn đoán chính xác và chăm sóc người bệnh, mà những mối quan hệ xã giao phức tạp đó, đều là do viện trưởng tự mình xử lý."
"Viện trưởng có phải là người tốt không?"
"Cái này à."
Hắn suy nghĩ một lát để tìm từ, rồi mới cười nói:
"Viện trưởng là người tốt trong đại đa số trường hợp."
Đây là một đáp án ba phải, kiểu cái nào cũng được.
Tựa như biết cô muốn làm gì, hắn hảo tâm nhắc nhờ cô."Cô Hạ, nơi này là Đảo Kim Cương, trên đảo có quy tắc trên đảo, cô cần phải nhớ kỹ, tất cả đều chỉ có thể lượng sức mình mà làm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận