Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 26 - Chương 48: Công lược tình yêu cấm ky

Quyển 26 - Chương 48: Công lược tình yêu cấm kyQuyển 26 - Chương 48: Công lược tình yêu cấm ky
Khi không rõ tại sao một người lại đối xử quá tốt với mình, người ta đều sẽ cảm thấy bất an. Phong Quang cũng vậy.
Tạ Trạm vốn có tính tình ôn nhu, đối xử với ai trong Tạ gia cũng đều như vậy, Phong Quang vẫn luôn biết điều này. Nhưng hôm nay... hắn dường như hơi ôn nhu săn sóc cô quá mức.
Phong Quang thuận tay cầm lấy viên mứt quả hắn đưa đến nhét vào trong miệng, hoài nghi nhìn hắn. Tuy cô hoài nghỉ, nhưng ăn thì vẫn phải ăn.
Tạ Trạm nở nụ cười hiền lương vô hại, cũng để cô tùy ý tiếp tục hoài nghỉ.
Phong Quang rốt cuộc cũng không phải người trong cung, không được bệ hạ và hoàng hậu cho phép, cô không thể ở đây lâu được. Tới khi mặt trời lên cao, có một chiếc xe ngựa ra khỏi cửa cung, đi về phía dòng người náo nhiệt trên phố.
Phong Quang co người mà ngồi, mơ màng sắp ngủ, nửa miếng điểm tâm trong tay cô rơi xuống, một bàn tay liền đỡ được điểm tâm, mà một tay khác của nam nhân thì đã ôm lấy eo cô.
Phong Quang lập tức tỉnh táo, thấy mình đang dựa vào trong lòng Tạ Trạm, cô bật ngồi lại ngay ngắn, sau khi ho khan một tiếng chữa thẹn, quang minh chính đại nói:
"Ta ngủ không đủ giấc."
"Ta biết."
Tạ Trạm cười cười, đặt nửa miếng điểm tâm kia vào đĩa, lại ngước mắt cười nói với cô:
"Sau khi về phủ, Phong Quang có thể tiếp tục nghỉ ngơi thật tốt."
"Được..."
Phong Quang đáp với vẻ có lệ. Tiếp đó, bên trong xe im lặng thật lâu, sự trầm mặc này không khỏi khiến người ta cảm thấy xấu hổ. Nói đúng ra, người xấu hổ chỉ có một mình Phong Quang, bởi vì Tạ Trạm chỉ nhìn cô, hắn vẫn cười ôn nhu, không hề xấu hổ, nhưng càng như vậy Phong Quang lại càng thêm xấu hổi
Cô cố tìm lời đề nói,"Cũng không biết vì sao lúc trước Lạc tiểu Hầu gia nói muốn tới Tạ phủ chúng ta mà về sau lại không đến, hiện giờ ngay cả cung yến hắn cũng không tham gia, xem ra hắn quả thực rất bận.
phong quang rất muốn gặp Lạc tiểu Hầu gia?Tạ trạm đột ngột hỏi "Ta còn lâu mới muốn gặp hắn!"
Phong Quang lớn tiếng phủ nhận, chỉ sợ hắn sẽ thật sự đưa cô đi gặp Lạc Viễn Chỉ. Tạ Trạm chỉ mỉm cười nhìn cô,"Tiểu Hầu gia là vị hôn phu của Phong Quang, nhưng dường như Phong Quang vẫn chưa từng gặp hắn."
"Gặp hắn làm gì?"
Phong Quang tức giận nói:
"Ta còn lâu mới muốn gả cho hắn."
"Phong Quang không muốn gả cho hắn, vậy muốn gả cho ai đây?"
"Không biết."
Tạ Trạm bỗng nhiên ngừng lại một chút, hắn tiện đà truy hỏi:
"Vì sao không biết?"
"Nếu là trước kia, ta sẽ nói muốn gả cho nam nhân giống như tam thúc."
Hắn lại cười,"Vậy vì sao Phong Quang lại đổi ý rồi?"
"Bởi vì tam thúc ôn nhu với tất cả mọi người."
Ánh mắt Phong Quang trở nên buồn bã, giọng nói của cô nặng nề:
"Nếu ở bên người như tam thúc, về sau ngày nào cũng phải nhìn hắn đối xử ôn nhu với nữ nhân khác, vậy trong lòng sẽ thấy rất khó chịu."
"Cho nên, đây cũng là nguyên nhân Phong Quang tức giận sao?"
Cô nghĩ một chút, rốt cuộc vẫn gật đầu.
Tạ Trạm im lặng trong chốc lát, hắn khẽ thở dài, hơi cúi đầu ghé sát vào mặt cô, nhìn chăm chú vào đôi mắt cô mà nói:
"Nếu ta có thể gặp được một nữ tử..."
Dưới tầm mắt hắn, cô dần dần đỏ mặt, không nhịn được mà lui về sau một phân, sợ hãi nhỏ giọng nói:
"Nữ tử như thế nào?"
"Nữ tử có thể khiến ta rung động."
Hắn chậm rãi nói bằng giọng hơi khàn khàn:
"Phong Quang sẽ phát hiện, cái gọi là "ôn nhu" mà ngươi hiểu lầm trước đó, chẳng qua chỉ là ta thương bọn họ ngu muội vô tri mà thôi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận