Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 19 - Chương 41: Công lược trang chủ đại nhân có độc

Quyển 19 - Chương 41: Công lược trang chủ đại nhân có độcQuyển 19 - Chương 41: Công lược trang chủ đại nhân có độc
"Chắc là vì Phong Quang đọc thoại bản(1) nhiều quá."
Giọng điệu của Nhàn Mạch cực kỳ bình thản,"Nếu nàng ta đã tắm gội ở bên ngoài, vậy thì phải lường trước việc sẽ bị người khác nhìn thấy, nếu như còn muốn người ta chịu trách nhiệm, vậy thì đúng là hy vọng xa vời."
Phong Quang nghe xong, thế nhưng lại không thể nghĩ ra cách nào để phản bác, bởi vì hắn nói... quả thực rất có lý nha.
Mà hắn không hề trực tiếp xử trí Tiểu Thất, ngược lại còn giao Tiểu Thất cho Khương Nhạc, cách làm này không thể không nói là rất khéo đưa đẩy, rốt cuộc thì Tiểu Thất cũng là người dưới trướng Khương Nhạc, nếu Nhàn Mạch mà tự mình xử lý, vậy quả thật là khiến Khương Nhạc mất hết mặt mũi rồi.
Phong Quang cũng không biết Tiểu Thất sẽ bị xử phạt như thế nào, nhưng ngày mai Nhàn Mạch đã phải lên chiến trường, cô thật sự không có tâm tư nào mà đi quan tâm người dư thừa nào khác, cô mang theo tâm tình nơm nớp lo sợ mà đợi tới ngày hôm sau, cũng chính là ngày Nhàn Mạch phải thực sự lên chiến trường.
Cô từ trước đến nay đều không thích người chết, nhưng vì muốn bảo vệ Nhàn Mạch trong toàn bộ quá trình, nên cô cố nén mà xem không ít thân thể người bị rơi đầu, hoặc là bị đao kiếm chém thành từng mảnh , cảm thấy máu nhuốm trên mặt mình đầy lạnh lẽo.
Cô nhẹ giọng nói:
"Ta chờ ngươi cùng trở về."
"Được... Chúng ta cùng nhau trở về."
Nhàn Mạch rút kiếm, nhìn quân địch xông tới trước mắt, ôn nhu cười, ngay sau đó, hắn ra chiêu càng nhanh hơn, cũng càng ác hơn.
Hắn hiểu rõ trong lòng, cô không thích máu tanh, cho nên hắn muốn tốc chiến tốc thắng.
Phong Quang theo sát bên cạnh Nhàn Mạch, bất thần, từ khóe mắt lướt qua, cô chợt thấy một người đang chậm rãi tới gần, khi thấy rõ người nọ là Tiểu Thất, cô không khỏi nghỉ hoặc mà chia một nửa sự chú ý sang phía nàng ta.
Theo lý mà nói, Tiểu Thất hiện tại hẳn là không còn ở trong quân đội nữa mới phải. quào, ở trên chiến trường này, nàng ta vốn rất khó tồn tại, nhưng lại có người đang cố hết sức để bảo hộ nàng ta, đó chính là Khương Nhạc.
Trong lúc Tiểu Thất cùng Khương Nhạc giết địch đã càng ngày càng tiến gần tới bên này, Phong Quang đột nhiên có một linh cảm rất không tốt, cô quay đầu lại nhìn Nhàn Mạch cũng không bị nguy hiểm lắm, nên tiến gần tới phía Tiểu Thất bên kia, muốn nghe một chút xem bọn họ đang nói cái gì.
"Công chúa, người vẫn nên từ bỏ kế hoạch này mà trở về đi."
"Chuyện đã đến nước này, sao có thể từ bỏ được?"
Tiểu Thất lạnh giọng, không giận mà tự uy,"Khương Nhạc, suy nghĩ một chút về tiền đồ phú quý của ngươi đi, nếu như ngươi nhát gan muốn lui về phía sau cũng không sao cả, chỉ là tương lai lúc Lung Nhi bước lên đế vị... Ngươi phải suy nghĩ cẩn thận đó."
Khương Nhạc cắn răng,"Vi thần... Thề sống chết bảo hộ công chúa."
Chỉ với dăm ba câu này, đầu óc Phong Quang đã suy nghĩ cẩn thận. Tiểu Thất này căn bản chẳng phải là thay em trai nhập ngũ gì hết, mà là con gái của Vân phi, cũng là Đại công chúa đương triều.
Mà lúc này, Khương Nhạc đã tiến đến gần Nhàn Mạch, nói:
"Đại hoàng tử, thần tới bảo vệ người."
Khi Nhàn Mạch nhìn về phía Khương Nhạc, Tiểu Thất ở một bên đã móc dao găm ra, Phong Quang sốt ruột gọi một tiếng,"A Mạch, cẩn thận!"
Đã không còn kịp rồi!
Dao găm trong tay Tiểu Thất bỗng nhiên ngừng lại bất động trước người Nhàn Mạch, trên mặt nàng ta bỗng nhiên hiện ra vẻ ngạc nhiên, lại tràn đầy tàn nhẫn tiếp tục đâm dao găm mạnh hơn nữa.
Lại vẫn cách Nhàn Mạch một phân mà không thể đâm đến nữa, nhưng không rõ tại sao máu tươi lại nhỏ giọt giữa không trung.
Hết thảy những điều này, chẳng qua chỉ phát sinh trong nháy mắt. Bỗng nhiên, máu bắn ra tung tóe, cánh tay cầm dao của Tiểu Thất rơi xuống đất.
Khương Nhạc thấy vậy, vội vung đao về phía Nhàn Mạch, nhưng chỉ một ánh kiếm lướt qua, đầu hắn ta liền rơi khỏi cổ.
Kiếm trong tay Nhàn Mạch nhuốm máu, hắn lại không vội vã kết liễu tính mạng của Tiểu Thất, nhìn vết máu chồng chất trên mặt đất, hắn liền ngây ra trong chớp mắt, sau đó nhẹ nhàng gọi một tiếng:
"Phong Quang..."
Không có ai trả lời hắn cÄ. *x+*xx*x*+x*x*** (1)Thoại bản: một kiểu truyện sách ngày xưa [phiên bản ngôn tình thời cổ đại]
Bạn cần đăng nhập để bình luận