Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 33 - Chương 9: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ

Quyển 33 - Chương 9: Phản công lược cô vợ mất trí nhớQuyển 33 - Chương 9: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ
"Anh nói chuyện tôi và anh làm cũng không khác gì nhau."
Phong Quang thu vẻ tươi cười lại, cô hỏi Thẩm Hành,"Lời anh nói rốt cuộc có ý gì?"
"Hạ Phong Quang."
"Thẩm Hành!"
Ngoài dự đoán chính là, ngoại trừ Hạ Triều và Vương, Từ, ngay cả Yến Niệm Niệm cũng lớn tiếng kêu lên, biểu cảm trên mặt Yến Niệm Niệm cứng ngắc, nhưng ánh mắt cô ta nhìn Thẩm Hành lại tràn ngập cảnh cáo, cô ta lạnh lùng phun ra hai chữ,"Câm miệng."
Thẩm Hành hơi khựng lại, ánh mắt hắn tối sầm đi, không nói. Phong Quang nhìn hết một lượt mọi người xung quanh, cuối cùng, cô nhìn về phía cha mẹ,"Có phải mọi người có chuyện gì gạt con không?"
"Chuyện ba mẹ muốn giấu con, cũng chỉ có một mà thôi."
Vương Từ bước tới nắm lấy tay Phong Quang, bà nói với tấm lòng một người mẹ muốn che chở con gái:
"Phong Quang, ba mẹ suy xét đến việc con vừa tỉnh lại, nên mới không muốn nói cho con biết kỳ thật Thẩm Hành và Yến Niệm Niệm đã kết hôn với nhau. Mẹ và ba con chỉ sợ con không chịu nổi."
Phong Quang lại nhìn về phía cha mình,"Chỉ có một việc này thôi sao?"
"Mẹ con nói không sai."
Trên mặt Hạ Triều treo nụ cười mỉm tự nhiên. Ông tung hoành thương trường nhiều năm, sớm đã quen mặt không đổi sắc khi nói chuyện,"Phong Quang, ba mẹ chỉ không muốn con bị tổn thương. Nếu con muốn trách ba mẹ gạt con chuyện này, vậy ba và mẹ con cũng nhận."
"Con..."
Phong Quang há miệng, cuối cùng cúi đầu xuống,"Con không trách ba mẹ."
Vương Từ yên tâm mỉm cười, bà lại lạnh mắt nhìn những người khác "Phong Quang cần nghỉ ngơi, tôi hy vọng mấy kẻ không quan trọng như các người có thể rời đi."
Yến Niệm Niệm gọi một tiếng "Mẹ..."
"Yến tiểu thư."
Vương Từ lạnh giọng nói: "Hạ gia chúng tôi đã không còn quan hệ gì với cô nữa, tôi hy vọng cô có thể gọi tôi là Hạ phu nhân."
"Vâng... Hạ phu nhân."
Yến Niệm Niệm rũ mắt,"Em chỉ muốn đến thăm chị. Chị đã không sao thì tốt rồi, vậy em và Thẩm Hành rời đi trước."
Dứt lời, Yến Niệm Niệm lại nhìn Thẩm Hành, hai người bọn họ cùng nhau rời khỏi phòng bệnh.
Hạ Triều lại nhìn Lục Sâm nói một tiếng:
"Bác sĩ Lục"
Tuy ông không nói hắn ra, nhưng ý trong lời đã rất rõ, đó chính là hắn nên rời đi.
Lục Sâm cười một tiếng, hắn rũ mắt nói với Phong Quang:
"Phong Quang, tạm biệt."
"Tạm biệt..."
Phong Quang tuy không hiểu vì sao hắn lại muốn tạm biệt riêng với mình, chẳng qua cô vẫn vẫy tay.
Lục Sâm cũng nâng tay lên vẫy chào cô, lúc này mới mỉm cười xoay người rời khỏi.
Sau khi Phong Quang tỉnh lại vẫn phải ở bệnh viện ba ngày, ba ngày sau, khi kiểm tra sức khoẻ không có vấn đề gì, cô được cho phép xuất viện. Trở lại Hạ gia, phòng cô vẫn không khác gì lúc trước, chẳng qua cô nhìn chậu Hoàng tâm điệp trên bệ cửa sổ kia mới thật sự ý thức được, cô đã ngủ say lâu lắm rồi.
Ở trong trí nhớ của cô, cây Hoàng tâm điệp trên cửa số dường như mới chỉ được đặt lên mấy ngày hôm trước mà thôi, nhưng hiện tại nó đã sinh trưởng tươi tốt đến như vậy.
Đáy lòng Phong Quang có một loại phiền muộn không rõ, không chỉ bởi mình đã mất đi thời gian 6 năm, mà còn bởi cô phát hiện những gì mình trải qua trong lúc xuyên không đã dần dần mờ nhạt, hiện tại điều duy nhất cô có thể nhớ rõ, cũng chỉ có Hệ thống chủ mà thôi. Có lẽ không lâu nữa, ngay cả Hệ thống chủ cô cũng sẽ quên mất.
Cũng không phải cô đặc biệt muốn nhớ đoạn ký ức đó, chỉ là nó cũng thuộc về một phần ký ức của cô, nếu như hoàn toàn quên mất... vậy 6 năm qua cô liền thật sự xem như sống trong hư vô rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận