Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 19 - Chương 15: Công lược trang chủ đại nhân có độc

Quyển 19 - Chương 15: Công lược trang chủ đại nhân có độcQuyển 19 - Chương 15: Công lược trang chủ đại nhân có độc
Sau khi Nhàn Mạch an ổn sống trong cung Nghi Hòa một thời gian, thái giám bên cạnh Nhàn Nhượng là Ma Viên lại lần nữa tới cung Nghỉ Hòa truyền chỉ, bảo Nhàn Mạch đi một chuyến tới Diễn Võ Trường.
Phong Quang vừa nghe ba chữ Diễn Võ Trường liền khẩn trương nói:
"Không phải ông ta muốn bảo ngươi đi đánh nhau đấy chứ?"
Biểu hiện của Nhàn Mạch thì bình tĩnh hơn nhiều, cậu thay sang một bộ quần áo gọn gàng,"Đi thì sẽ biết."
Trên Diễn Võ Trường, không chỉ có một mình Nhàn Nhượng, bên cạnh Nhàn Nhượng là một người thanh niên tuấn mỹ mặc đồ màu tím, còn có một nam nhân mày kiếm, mắt sáng mặc áo lam.
Nhàn Mạch bước qua, cung kính hành lễ,Nhi thần bái kiến phụ hoàng."
"Không cần đa lễ, mau tới đây, để Quốc sư và Lam tướng quân gặp mặt."
Nhàn Nhượng vẫy tay, thoạt nhìn rất hòa ái dễ gần, Nhàn Mạch lại đến gần vài bước, Nhàn Nhượng lúc này mới giới thiệu vị nam nhân áo tím kia trước "Đây là Quốc sư Trâu Hợp, Trâu đại nhân."
Nhàn Mạch tại lần nữa khom mình hành lễ,"Quốc sư."
"Đại hoàng tử không cần đa lễ."
Đôi mắt đào hoa của Trâu Hợp mang ý cười, có thể dễ như trở bàn tay mà câu hồn người khác, lúc đang nhìn về phía Nhàn Mạch, ánh mắt hắn nhìn lâu hơn một giây ở một chỗ không có người. Trong nháy mắt, Phong Quang chịu áp lực như núi, cô liền đi theo bên cạnh Nhàn Mạch, ngay cả lượn lờ cũng không dám, chỉ khẩn trương nhìn chằm chằm vị Quốc sư kia, nhưng vị Quốc sư kia ngoại trừ lúc ban đầu ánh mắt có hơi khựng lại ra, thì lúc sau hắn cũng không còn nhìn vào ai khác nữa.
Mà cái liếc mắt mới vừa rồi kia của hắn, tựa như cũng chỉ là ảo giác của cô.
Nhàn Nhượng lúc này lại giới thiệu một nam nhân khác "Đây là Lam Chiêu, Lam Đại tướng quân."
Nhàn Mạch cúi đầu,"Lam tướng quân."
Lam Chiêu đột nhiên duỗi tay đặt trên đầu vai Nhàn Mạch, một lát sau, hắn gật gật đầu, nói với Nhàn Nhượng: "Thân thể Đại hoàng tử rất có tố chất tập võ, là hạt giống luyện võ rất tốt."
"Đó là dĩ nhiên."
Khóe môi Trâu Hợp chứa ý cười quyến rũ,"Ta xem bói từ trước đến nay không bao giờ sai cả."
"Tốt, tốt, tốt."
Nhàn Nhượng liên tiếp nói ba chữ "tốt", vui mừng phấn khởi nói với Nhàn Mạch:
"Mạch Nhi, người hãy nghe cho kỹ, từ nay về sau, Lam tướng quân chính là sư phụ ngươi, hắn sẽ dạy người tập võ, ngươi phải học cho giỏi."
"Dạ."
Nhàn Mạch nhìn về phía Lam Chiêu, thân mình hơi cúi xuống, lễ bái trịnh trọng, ngoan ngoãn gọi một tiếng.
"Sự phụ."
Lam Chiêu vội nói:
"Thân phận sư phụ của Đại hoàng tử này thần không dám nhận, thần chỉ phụ trách dạy dỗ võ nghệ cho Đại hoàng từ thôi, không coi là gì cả."
"Lam tướng quân sao lại nói vậy?"
Nhàn Nhượng không đồng tình,"Nếu ngươi dạy võ nghệ cho Mạch Nhị, vậy liền không khác gì thầy dạy hắn tập viết cả, sao lại không gánh nổi một tiếng sư phụ"
Trâu Hợp cười tủm tỉm nói:
"Bệ hạ, người cũng đâu phải không biết, Đại tướng quân của chúng ta có tính nề nếp mà, đây đâu phải là ngày đầu tiên."
Lam Chiêu nhìn lướt qua Trâu Hợp giống như cây gậy khuấy phân kia, không thèm đáp lại hắn ta.
Trâu Hợp lại lần nữa bổ sung thêm một câu,"Giống như cái hũ nút vậy."
Nhàn Nhượng cười cười,"Được rồi, tướng quân ít nói, Quốc sư đừng trêu chọc hắn nữa làm gì."
Lúc này, bỗng nhiên một thái giám chạy tới, hét lớn:
"Bệ hạ!"
Nhàn Nhượng nhíu mày nói:
"Hô to gọi nhỏ làm cái gì? Quên hết quy củ rồi sao?"
"Xin bệ hạ tha mạng!" Thái giám kia vội vàng quỳ xuống.
"Nô tài thật sự có việc gấp muốn báo."
"Ê2"
Trâu Hợp cười ẩn ý mà nói:
"Đây không phải là thái giám trong cung Vân phi nương nương sao?"
Sắc mặt Nhàn Nhượng lập tức trở nên có chút khó coi, từ sau khi gặp được Nhàn Mạch, mấy ngày này ông ta vẫn luôn bỏ mặc không nhìn đến Vân phi, cũng không đến cung của nàng, Vân phi cũng an tĩnh được một đoạn thời gian, chẳng qua nhìn thấy tên tiểu thái giám này cuống quít như thế, ông ta vẫn hỏi:
"Có chuyện gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận