Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 25 - Chương 49: Công lược hoàng đế bệnh tật

Quyển 25 - Chương 49: Công lược hoàng đế bệnh tậtQuyển 25 - Chương 49: Công lược hoàng đế bệnh tật
Đợi đã... Phụ thân???
Phong Quang hoài nghỉ mình nghe lầm, cô không nhịn được mà nói:
"Thần Long cũng có tật xấu nhận bừa phụ thân?"
Thần Long khựng lại, thầm nghĩ mình nên đập chết cô mới đúng!
Nhưng Thần Long còn chưa kịp đập, Mộ Quy đã nhìn Nhật Quỹ nói:
"Gặp được nhi tử đã lâu lâu không thấy, phụ thân không muốn tỏ vẻ chút gì sao?"
Từ từ... Sao hắn cũng gọi Nhật Quỹ là phụ thân???
Thẩm Ước mỉm cười,"Có lẽ là lâu không gặp, phụ thân cũng quên chúng ta mất rồi."
Phong Quang: "...""
Cô hoàn toàn không nói nổi một câu. Tình huống hiện tại là thế nào? Cả ba người đều gọi Nhật Quỹ là phụ thân, chẳng lẽ nơi này có phong tục gì mà cô không biết?
Nhưng tình huống càng khiến Phong Quang kinh ngạc hơn đã xuất hiện, Nhật Quỹ mặt không biểu cảm lại chợt phát ra một tiếng cười khẽ, hắn ngước mắt, trong đôi mắt đen như màn đêm không sao, chậm rãi nói:
"Nhị Nha, chúng ta đã lâu không gặp.""
Thần Long ngẩn ra, tiếp theo liền lớn tiếng nói:
"Đừng có gọi ta là Nhị Nha! Ta đã tự lấy tên cho mình rồi! Hiện giờ ta tên là Thần Tích!"
Chỉ một câu rít gào này đã đuổi đi toàn bộ khí chất cao quý lãnh diễm của hắn ngày thường, ngay cả tự xưng "ngô" mà hắn cũng không nhớ, xem ra hắn thật sự đã bị chọc tức không nhẹ.
Thần Long tên là Thần Tích lại nhìn về phía Thẩm Ước và Mộ Quy,"Hai người các ngươi không có ý kiến gì à?"
Thẩm Ước cười,"Cũng đâu phải ta tên là Nhị Nha, chuyện này liên quan gì đến ta chứ?"
Mộ Quy cũng cười,"Không sai."
"Các ngươi không có chút tự giác nào khi là một phần ba hồn thể của †a sao!?2"
Thần Long cả giận nói. "Ta chỉ là Mộ Quy."
Hai người trăm miệng một lời nói:
"Chúng ta không liên quan chút nào đến ngươi cả."
Thần Tích thở mạnh, sau một lúc lâu cũng không nói nổi một lời. Tuy còn chưa hiểu rõ tình huống, nhưng không hiểu sao Phong Quang tại cảm thấy Thần Long có chút đáng thương.
Nhật Quỹ mỉm cười, ôn lương như ngọc,"Cái tên Nhị Nha này rất tốt, lúc đó ngươi cũng đồng ý rất vui vẻ mà, sao bây giờ lại không thích?"
"Đó là vì ta trẻ tuổi không hiểu chuyện!"
Thần Tích nhớ hồi mình còn nhỏ đi theo phụ thân đến nhân gian chơi, khi đó hắn thấy một đôi mẹ con loài người đi ngang qua, vị mẫu thân kia thân thiết gọi cái tên "Nhị Nha" này, cô bé kia liền lập tức vui sướng đáp lại rồi chạy tới.
Về sau phụ thân hắn hỏi hắn có cảm nghĩ gì đối với cảnh tượng này, Thần Long còn nhỏ tuổi liền nói cảnh này giống như khi gọi tên một con cún, con cún kia liền phe phẩy đuôi chạy tới vậy. Vì thế, không bao lâu sau, hắn vốn không có tên đã bị đặt cho cái tên Nhị Nha này.
Chuyện cũ thảm thiết như vậy, nói thêm gì cũng đều là nước mắt. Chờ đến khi hắn ý thức được cái tên này không ổn, đã là 300 năm sau.
Phong Quang còn rất nhiều chuyện không rõ. Cô chỉ tập trung vào một điểm, đó chính là Nhật Quỹ có con riêng!
Cô nghiến răng nghiến lợi nói:
"Nhật Quỹ, đúng là ta nói ta muốn gả cho huynh, nhưng ta chưa từng nói muốn làm mẹ kết"
Mẹ kế không dễ làm, cô cũng không muốn có ba đứa con còn lớn tuổi hơn cả mình như thế!
Nhật Quỹ nhìn về phía Phong Quang, ôn nhu nói:
"Phong Quang không muốn làm mẹ kế, ta biết, nhưng Nhị Nha chẳng qua là nhi tử ta nuôi chơi mà thôi, Phong Quang không cần coi hắn như con ta làm gì cả."
Nuôi chơi mà thôi... Tuy rằng đã sớm nhận rõ sự thật này và nghe được lời này từ trong miệng Nhật Quỹ, tâm hồn yếu ớt của
Thần Long lại như bị chém một đao.
Phong Quang ngừng một chút, lại hung tợn hỏi:
"Người cùng nữ nhân nào sinh con để chơi thế?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận