Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 30 - Chương 24: Công lược kiếm tiên tàn tật

Quyển 30 - Chương 24: Công lược kiếm tiên tàn tậtQuyển 30 - Chương 24: Công lược kiếm tiên tàn tật
Còn Phong Quang hiện tại thì sao?
Cô đang chui trong phòng tự mình rối rắm. Phong Quang co người lại ở góc giường, cô dựa lưng vào tường, cắn ngón tay cái đau khổ nghĩ ngợi, rốt cuộc có cần phải chạy trốn hay không?
Cần chạy trốn là bởi cô nhận ra thôn này thực sự có vấn đề, bất luận là vùng đất hay con người ở đây đều rất kỳ quái. Từ trước đến nay cô luôn tiếc mạng, để đảm bảo an toàn, cô hẳn nên nhanh chóng nghĩ cách trốn đi mới phải.
Nhưng không trốn là bởi Nam Kha có khả năng chính là Nam Kha mà cô muốn tìm. Vất vả lắm cô mới gặp được nam thứ trước khi cốt truyện phát triển, nếu cứ từ bỏ mà trực tiếp trốn đi, nhỡ Nam Kha này lại là Nam Kha kia thật, đến lúc đó nếu hắn thích Lục muội của cô, vậy chẳng phải cô quá thảm à!?
Phong Quang hết sức rối rắm, quyết mãi không xong. Mà tính tình của Hệ thống chủ nhà cô cũng thật kỳ quái, vì trừ lúc Hệ thống chủ tốt tính dễ chịu, chủ động xuất hiện muốn gặp cô thì trong các tình huống khác, bất luận cô có gọi như thế nào, Hệ thống chủ cũng sẽ không đáp lại cô một tiếng.
Cô tức muốn cắn chăn, vì cái tính tình kỳ quái này của Hệ thống chủ mà ngay cả khi cô muốn xác định xem Nam Kha có phải nam thứ cô muốn tìm hay không cũng không được!
Không đúng nha... Phong Quang bỗng nhiên nghĩ đến, cô là tiên nữ, vậy hẳn là cô phải lợi hại hơn người phàm, cho dù Nam Kha là "Kiếm tiên" truyền kỳ được thế gian xưng tụng đi chăng nữa, nhưng nói đến cùng, hắn vẫn chỉ là phàm nhân, còn cô mới là thần tiên
Nghĩ đến đây, cô bỗng có tự tin trở lại. Chỉ cần cô khôi phục pháp lực, vậy cô còn sợ gì chứ! Tuy Phong Quang không có lợi thế về thể lực hay võ thuật, nhưng pháp thuật của cô ở Thiên giới cũng xem như là số một số hai.
Phong Quang tĩnh tâm lại, lằng lặng cảm nhận sự chuyển động của không khí. Chỉ chốc lát sau, cô liền cảm thấy linh lực thoáng động trong thân thể mình. Phong Quang vui vẻ, bởi trong suốt thời gian này, đầu tiên là cô bị Nam Kha coi như trâu ngựa mà trói đến đây, tiếp đó lại bị người An Vân Thôn ép nấu nướng, cô vẫn không có thời gian để cẩn thận cảm nhận xem thân thể mình có linh lực hay không.
Chỉ cần linh lực còn tồn tại, liền chứng minh cô vẫn có thể dùng được pháp thuật. Phong Quang lại tiếp tục giữ tâm tình và trạng thái bình tĩnh, rồi duỗi tay về phía chén trà đặt trên bàn cách đó không xa, muốn điều khiển chén trà bay tới. Tuy chỉ là phép di vật nho nhỏ, nhưng lúc này cô lại phải cực kỳ tập trung. Rốt cuộc, chén trà cũng động đậy.
Trong lòng Phong Quang mừng rỡ, nhưng khi chén trà sắp bay lên, thình lình, cửa phòng cô cũng vang lên tiếng gõ. Cô bị giật mình, chén trà cũng trở về trạng thái bất động.
Phong Quang thu tay, cố gắng bình tĩnh rồi mới hỏi:
"Ai vậy?"
"Là ta."
Ngoài cửa truyền đến một giọng nói dễ nghe.
Là Nam Kha.
Phong Quang nhận ra giọng hắn, lại nghỉ hoặc không biết đã trễ thế này hắn còn tới tìm mình làm gì, nhưng rất nhanh lại nghĩ tới chuyện xảy ra vào chạng vạng ngày hôm nay, giọng nói cũng trở nên tức giận"Ngươi đừng có nghĩ đến việc tiêu sưng cho ta! Nếu không... Nếu không ta liền thật sự muốn quyết đấu với ngươi đấy!"
"Hôm nay ta tới không phải vì muốn tiêu sưng cho cô."
Nam Kha đứng ngoài cửa, hắn nhẹ nhàng nói:
"Ta tới là để tặng một thứ cho cô. '
"Tặng đồ cho ta?"
Phong Quang càng thêm nghỉ hoặc, cô khoác thêm áo rồi xuống giường.
Đi tới cửa, cô lại tiếp tục cảnh giác không mở cửa ra mà chỉ cần thận hỏi:
"Ngươi muốn tặng thứ gì cho ta?"
"Cô mở cửa là thấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận