Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 33 - Chương 48: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ

Quyển 33 - Chương 48: Phản công lược cô vợ mất trí nhớQuyển 33 - Chương 48: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ
Thẩm Hành nói từng câu từng câu liên tiếp, giống như đang liên tục ném bom xuống đất bằng
Trái tim Phong Quang như chìm xuống đáy hồ, lạnh đến thấu xương, khiến người ta khó có thể hô hấp. Cô lén nắm lấy cổ tay mình, trên đó đeo một chuỗi lắc tay tỉnh xảo, nhưng ở dưới chuỗi vòng là làn da nơi cổ tay tràn đẩy vết sẹo. Đúng vậy, là chính cô tự lừa dối mình, sao cô lại có thể thật sự tin vết sẹo trên cổ tay này là do tai nạn xe cộ gây ra?
Huống chỉ... cái gọi là tai nạn xe cộ kia, có lẽ căn bản không tồn tại.
Thẩm Hành nhìn sắc mặt Phong Quang dần tối đi, hắn dường như khẽ cười,"Cô Hạ, bởi vì tính mạng của cha mẹ cô đã bị uy hiếp, cho nên cô không thể không từ bỏ ý nghĩ thoát khỏi Lục Sâm. Cô bắt đầu bị nhốt, có lẽ là bị Lục Sâm nhốt trong một căn phòng tối tăm, không thấy ánh mặt trời."
Không thấy ánh mặt trời... giống như đã chết...
Phong Quang chợt cảm thấy đau đầu, môi cô trắng bệch, cố hết sức không để lộ ra tình trạng thật sự của mình trước mặt Thẩm Hành, đầu óc cô như bị hai luồng sức mạnh xâu xé, loại cảm giác này khiến cô cảm thấy đầu mình như thật sự sắp nứt ra, nhưng cô vẫn miễn cưỡng mỉm cười,"Thẩm Hành, anh còn muốn nói gì nữa, không ngại thì cứ nói luôn. '
"Nếu bỏ qua việc Lục Sâm có bệnh tỉnh thần nghiêm trọng, hắn quả thực cũng có thể coi là thiên tài." Thẩm Hành nói những lời này cũng không có nghĩa xấu, hắn thật sự đang khen ngợi bản lĩnh của Lục Sâm,"Cô tự sát được cứu đúng lúc, thần kinh đại não vẫn chưa bị hao tổn, căn bản sẽ không đến mức biến thành một người thực vật hôn mê bất tỉnh.
Nguyên nhân cô không tỉnh lại, chỉ là cô muốn trốn tránh hiện thực, không muốn tỉnh lại mà thôi. Vấn đề về tâm lý còn khó chữa hơn rất nhiều so với vấn đề thân thể, các bác sĩ khác đều kết luận cô sẽ không tỉnh lại nữa, nhưng 6 năm sau, Lục Sâm lại khiến cô thức tỉnh."
Thẩm Hành không biết Lục Sâm dùng phương pháp gì, Phong Quang tỉnh lại là một kỳ tích, vợ chồng nhà họ Hạ vui mừng, Yến Niệm Niệm cũng vui mừng, mà Thẩm Hành... hắn có thái độ gì, chính hắn cũng không thể nói rõ. Phong Quang cười lạnh một tiếng,"Hôm nay anh nói cho tôi biết nhiều chuyện như vậy, chỉ bởi vì tốt bụng thôi sao?" Cô còn lâu mới tin Thẩm Hành sẽ vì không nỡ nhìn cô chẳng hay biết gì mà tới nói cho cô biết chân tướng.
Trên thưc tế. Thẩm Hành cũng hoàn toàn không đỉnh nói dối. vẻ tươi cười của hắn hơi cô đơn,"6 năm trước, Lục Sâm có thể vì chuyện tôi là hôn phu trước của cô mà giết tôi, 6 năm sau, tôi nói hết cho cô biết chuyện hắn kiệt lực muốn giấu giếm, cô nói xem, lần này hắn sẽ đối phó tôi như thế nào đây?"
"Thẩm Hành... anh rốt cuộc muốn nói gì?" Phong Quang hiện tại đã hoàn toàn không đoán ra được dụng ý chuyện Thẩm Hành hẹn cô ra nói chuyện hôm nay.
Thẩm Hành cầm cốc lên, không nhanh không chậm uống một ngụm nước, hắn thong thả nói: "Nói cho cô những điều này, mục đích của tôi rất đơn giản, tôi muốn Lục Sâm giết tôi."
Một câu, khiến mặt hồ bình lặng nổi lên gợn sóng.
Phong Quang khựng lại một lúc lâu,"Anh nói gì?"
"Tôi nói, tôi muốn Lục Sâm giết tôi." Thẩm Hành không ngồi thẳng nữa, mà lười biếng hơi ngả người ra sau dựa vào lưng ghế, hắn chậm rãi thở ra một hơi.
Sau khi thấy được vẻ mặt rõ ràng không thể tin nổi của Phong Quang, hắn lại cười,"Cô đã từng muốn chết, hiện tại tôi muốn chết, chuyện này khiến cô cảm thấy khó tin như vậy sao?" "Vì sao anh... Vì sao anh lại muốn..."
"Rất đơn giản, tôi cảm thấy sống không thú vị."
Bạn cần đăng nhập để bình luận