Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 33 - Chương 54: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ (HOÀN TRUYỆN)

Quyển 33 - Chương 54: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ (HOÀN TRUYỆN)Quyển 33 - Chương 54: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ (HOÀN TRUYỆN)
Phong Quang thật sự yêu hắn, cô trước nay đều không phải vì hắn không bình thường mà muốn rời khỏi hắn, cô chỉ không cách nào xác định tình cảm của hắn đối với cô có phải thật sự là "tình yêu" mà không phải "hứng thú" hay không.
Hai người bọn họ như tiến vào một vòng lặp vô hạn, hành động của hắn càng khơi dậy sự không tự tin của cô, sự trốn tránh của cô lại khiến hắn gây ra càng nhiều chuyện đáng sợ, lại làm cô cảm thấy tuyệt vọng hơn nữa...
Ngăn cách giữa bọn họ trước nay đều không phải do những người khác, mà vì chính bọn họ không tự tin thôi. Bọn họ trước sau vẫn không dám tin tưởng mình là duy nhất trong mắt đối phương.
Phong Quang bị đặt lên trên bàn, cô cũng cảm thấy nụ hôn của hắn đã dừng trên xương quai xanh, trước ngực, lại đến bụng nhỏ của cô... Cô không cự tuyệt tiếp xúc thân thể với hắn lúc này, trên thực tế là, bọn họ đều cần tiếp xúc nhiều hơn nữa để khiến bản thân càng thêm xác định, hết thảy những điều này đều không phải là giả.
Cô nghĩ tới mỗi lần mình "xuyên không", cô và hắn không có thù sâu như biển như giữa cô và Tiết Nhiễm, cũng không có nhiều thi thể chắn ngang như giữa cô và Guardian... Cô lại nghĩ tới, mình vẫn chưa gom đủ một trăm điểm tích lũy đã tỉnh lại trong thế giới hiện thực.
Luôn phải có một người thỏa hiệp trước, nhân lúc hai người vẫn còn có tình cảm với nhau.
Khi cảm giác xâm lấn quen thuộc lần nữa ập tới, Phong Quang mở mắt nhìn người đàn ông đang hôn môi mình, đôi tay cô ôm lấy mặt hắn. Trong đôi mắt đẹp của hắn cô thấy được vẻ động tình, vui mừng, khó nhịn... Khi thấy cô nhìn mình bằng ánh mắt tập trung như thế, hắn phủ tay mình lên mu bàn tay cô, nhẹ nhàng cười. Đây không phải lần đầu tiên thân thể hắn và cô gắn kết, nhưng khoảng cách dường như lại gần hơn tất cả những lần trước đây.
"Lục Sâm..."
"Hửm?"
Âm cuối của hắn hơi cao lên, nghe gợi cảm cực kỳ, dưới thân hắn cũng không nhanh không chậm mà chuyển động, hiện tại việc thân mật với cô không phải xuất phát từ nhu cầu sinh lý đơn giản, mà là hắn đang cảm nhận thât rõ ràng rằng cô đang ở bên canh mình. Phong Quang vẫn luôn biết, ở phương diện nào đó mà nói, Lục Sâm vẫn là người hết sức đơn thuần, ví dụ như, hắn vĩnh viễn không biết nên làm thế nào để biểu đạt chính xác sự vui mừng của bản thân, liền giao phó phần tình cảm đó vào loại chuyện nguyên thủy nhất này. Cô lại cảm thấy hắn như vậy càng thêm mê người, mũi chân Phong Quang căng chặt, cô thấp giọng thở hổn hển,"Về sau chúng ta, chung sống thật tốt... được chứ?"
Hai chữ cuối cùng dùng để trưng cầu ý kiến kia, cô nói bằng giọng run rầy.
Lục Sâm không cách nào cự tuyệt, thậm chí nếu bây giờ Phong Quang có nói muốn mạng hắn, hắn cũng sẽ đâm chính mình một dao, hắn hôn lên môi cô, thấp giọng nói:
"Về sau chúng ta sẽ chung sống thật tốt. Phong Quang, chúng ta về sau sẽ không tranh cãi nữa..."
Không hiểu sao, nghe được ba chữ "Không tranh cãi" này, Phong Quang có một loại xúc động muốn khóc, bởi sự mặc cảm và không tự tin của cả hai mà bọn họ đã lãng phí suốt 6 năm trời, đời người còn có thể có bao nhiêu cái 6 năm nữa? Mỗi ngày trôi qua là mất đi một ngày, nói không chừng... Nếu cô lại lần nữa lựa chọn trốn tránh giống như 6 năm trước, vậy bọn họ sẽ có thể lãng phí cả đời này.
Cô duỗi tay ôm lấy cổ hắn, cắn xuống trên vai hắn một dấu răng,"Đây là trừng phạt đối với chuyện anh đã từng nhốt em..."
"Phong Quang muốn trừng phạt anh, có cắn thêm mấy cái cũng không sao cả."
Lục Sâm khẽ xoa gáy cô, ghé sát bên tai cô thấp giọng cười.
Phong Quang lại thở dài,"Em không nỡ."
"Anh cũng không nỡ."
Lục Sâm nói xong, môi mỏng khẽ nhếch, động tác "xâm thành chiếm đất" lại càng nhanh và mạnh.
Phong Quang cắn môi, thầm nghĩ loại chuyện này hắn lại chẳng có chút "không nỡ" nào cả.
Ngày tháng của bọn họ còn rất dài, có lẽ Lục Sâm sẽ biểu hiện ra càng nhiều phương diện không muốn cho người ta biết, nhưng Phong Quang cũng tin tưởng, bất luận hắn là thần hay là ma quỷ, cô đều sẽ ở bên cạnh hắn.
Rốt cuộc thì đầu óc hắn có vấn đề như vậy, nếu cô không ở bên cạnh hắn mà lại thả hắn đi, vậy chẳng phải là làm hại thiên hạ hay sao? Về ý nghĩa nào đó mà nói, cô thật đúng là một người vĩ đại, hy sinh mình để trói chặt người đàn ông này.
Tuy nói... đây cũng chẳng thể gọi là hy sinh, đây là câu chuyện của bọn họ.
Câu chuyện của Lục Sâm và Phong Quang, không liên quan đến điều gì khác.
*x+*xx*xx*xx*x***
[Công lược vợ sao? Hửm. !? Lục Sâm nhếch môi: "Khóa cửa, thả Tiếu Tiếu!" ... Công lược vợ cũng nhàn!!! (> v s)]
Bạn cần đăng nhập để bình luận