Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 33 - Chương 22: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ

Quyển 33 - Chương 22: Phản công lược cô vợ mất trí nhớQuyển 33 - Chương 22: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ
Vì sao Lục Sâm lại biết Hạ Triều không ở nhà?
Lúc giải thích với Phong Quang, hắn nói là vì khi hắn đứng đây đợi Phong Quang đã thấy Hạ Triều rời khỏi Hạ gia, cho nên hắn biết Hạ Triều không ở nhà. Nhưng trên thực tế thì sao?
Trên thực tế là Hạ Triều nhận được một cuộc điện thoại, tên trên thông báo cuộc gọi đến là Vương Từ, nhưng giọng nói trong đó lại không phải Vương Từ, người gọi điện thoại tới nói, Vương Từ đâm phải xe hắn, nên muốn mời Hạ Triều đến đây giải quyết hậu quả.
Mấy câu nói đó mới nghe cũng không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng sau khi Hạ Triều nghe được lại lập tức biến sắc, ông không kịp nghĩ gì mà trực tiếp ra cửa lái xe rời đi.
Bởi vì Hạ Triều biết, cho dù Vương Từ thật sự đâm phải xe người khác, cũng sẽ không có chuyện bà để người khác dùng di động của mình gọi cho Hạ Triều, tình huống bất thường như thế chỉ có thể nói Vương Từ đã gặp chuyện.
Vậy nếu Lục Sâm không phải người trong cuộc, thì sao hắn biết được Hạ Triều vì nhận được cuộc gọi mới rời đi đây?
Dĩ nhiên là bởi chuyện Vương Từ cũng do một tay hắn khống chế. Hắn không định gây thương tổn cho Vương Từ, mà chỉ muốn khiến Hạ Triều tạm thời rời đi thôi, vì chỉ khi Hạ Triều rời khỏi, mới không ai đến quấy rầy hắn và Phong Quang.
Phong Quang ôm Tiếu Tiếu ngồi ghế sau xe, cô nhìn Lục Sâm lái xe phía trước, muộn màng nhận ra có gì đó không thích hợp, sao cô lại cảm thấy, mình hiện tại giống một thiếu nữ ngây ngô bị lừa gạt nhỉ?
Càng cách xa khỏi Hạ gia, cảm giác này của cô lại ngày càng mạnh mẽ, nhưng cô có hối hận cũng không kịp rồi, bởi vì Tiếu Tiếu đã bắt lấy tay cô vui vẻ cười nói:
"Mẹ rốt cuộc cũng có thể về nhà cùng Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu thật sự rất vuil"
Xem đi, ai có thể nhẫn tâm đổi ý trước mặt đứa trẻ này cơ chứ?
Phong Quang đương nhiên không thể, cô cầm tay Tiếu Tiếu, nói nhẹ nhàng:
"Mẹ cũng rất vui." "Chúng ta tới rồi."
Lục Sâm dừng xe, hắn quay đầu lại cười,"Phong Quang, chúng ta xuống xe thôi."
Phong Quang nhìn tòa chung cư ngoài cửa sổ, khẽ gật đầu.
Phong Quang bế Tiếu Tiếu, đi theo Lục Sâm vào thang máy lên tầng 5, không lâu sau, ra khỏi thang máy, Lục Sâm cũng bấm mật mã mở cửa một căn chung cư.
Tiếu Tiếu xuống khỏi tay Phong Quang, cô bé nắm tay Phong Quang đi thằng qua phòng khách chạy tới phòng mình,"Mẹ, mẹ xem, đây chính là phòng con đó!"
Phòng Tiếu Tiếu có thể nói là tràn ngập thú vui trẻ con và sắc thái mộng ảo, tường màu hồng nhạt, thú bông bày khắp nơi, cả chuông gió treo trên cửa sổ nữa... có thể nhìn ra được, người trang trí đã dành rất nhiều tâm tư cho căn phòng này.
Ánh mắt Phong Quang lại nhìn sang cuốn truyện cổ tích đặt trên bàn.
"Trước khi đi ngủ, Tiếu Tiếu luôn thích nghe truyện cổ tích."
Lục Sâm đứng ngay bên cạnh Phong Quang, hẳn rũ mắt nhẹ giọng nói:
"Anh nghĩ, có lẽ hôm nay Phong Quang có thể đọc truyện cho Tiếu Tiếu."
Phong Quang không dám chắc mà chỉ vào mình,"Tôi?"
"Tiếu Tiếu rất ngoan, Phong Quang không cần lo lắng."
Lục Sâm cười cầm lấy tay cô,"Hơn nữa, hôm nay Phong Quang muốn ngủ cùng Tiếu Tiếu, đúng không?"
Ý nghĩ trong lòng bị nhìn thấu, Phong Quang bỗng nhiên cảm thấy ngượng ngùng. Quả thực, tuy cô có thể thừa nhận mình và hắn là vợ chồng, nhưng cô vẫn chưa sẵn sàng thực hiện nghĩa vụ vợ chồng với hắn.
Dĩ nhiên, cô vẫn chưa có ý định ở chung phòng với hắn, vì dù nói thế nào, hiện tại cô và hắn cũng chưa thân mật đến mức này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận