Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 23 - Chương 24: Công lược đại ca sơn trại chán đời

Quyển 23 - Chương 24: Công lược đại ca sơn trại chán đờiQuyển 23 - Chương 24: Công lược đại ca sơn trại chán đời
Vốn khi nghe được hai chữ nữ quỷ, cô còn thầm bất mãn, nhưng khi thấy hắn bỏ thêm hai chữ "đáng yêu", cô liền lựa chọn không so đo với hắn nữa.
Nhưng vẫn còn một số việc cần phải hỏi rõ ràng, nên cô liền tỏ vẻ bất mãn hỏi:
"Lúc đầu khi huynh tới núi Hắc Phong, có phải vì muốn giết ta hay không?"
"Phong Quang đã chết đi từ 300 năm trước, sao ta có thể giết nàng được?"
"Huynh... Vậy ta đổi lại cách hỏi, có phải huynh phụng mệnh tới bắt quỷ hay không?"
"Không sai."
Hắn không hề lừa dối cho qua, mà phóng khoáng thừa nhận,"Đúng là ta phụng mệnh Tổ sư gia, tiến vào núi Hắc Phong để bắt nữ quỷ tác loạn." Hắn lại cười,"Nếu ta sớm biết là một nữ quỷ đáng yêu như vậy, ta chắc chắn sẽ chủ động xin ra trận từ trước đó."
Phong Quang lại cười không nổi, cô giơ tay, nhẹ nhàng đụng vào nửa khuôn mặt đeo mặt nạ da người của hắn kia,"Vết thương này... Có phải cũng đều do ta không... Rất xin lỗi, Mạc Khanh, ta không biết."
"Điều này không liên quan gì tới Phong Quang cả."
Hắn cầm tay cô, ôn nhu nói:
"Trên núi Hắc Phong đúng là có tồn tại trận pháp, nhưng ta có thể phát hiện ra, trận pháp cao cấp như thế không giống như thứ mà yêu ma quỷ quái sẽ sử dụng mà ngược lại, dường như là..."
"Cái gì?"
Như là Thập Phương Hỏa Phong trận vẫn được sử dụng bên trong Đạo môn, dùng để ngăn người bên trong đi ra ngoài, cũng là ngăn người bên ngoài tiến vào trong đó.
Hắn có chút suy đoán, nhưng lại không chắc chắn được, vì thế, hắn cười lắc đầu,"Không có gì, những việc này nàng không cần phải lo lắng."
"Vậy huynh nói xem ta phải lo lắng chuyện gì?"
Cô nhíu mày nhìn hắn, rõ ràng là bất mãn với thái độ lần nào cũng giấu cô moi chuvên của hắn. Hắn tốt tính nói:
"Phong Quang có thể suy nghĩ một chút về hôn sự của chúng ta."
Cô ngẩn người. Nói thật, sau khi biết mình là quỷ, cô liền không hy vọng xa vời rằng mình còn có thể gả cho hắn. Tuy nói đôi khi thân phận không phải là trở ngại không cách nào vượt qua, nhưng thân phận của cô đã vượt qua phạm vi người thường có thể tiếp nhận, càng đừng nói đến chuyện cô sẽ vô thức hấp thụ sinh khí của khu vực và người sống xung quanh mình.
"Mạc Khanh... Ta cảm thấy, hay là hôn sự của chúng ta vẫn nên thôi đi..."
"Vì sao phải thôi?"
Hắn thấp giọng hỏi cô:
"Chẳng lẽ là Phong Quang thích người khác?"
"Không phải... Ta chỉ thích huynh!"
Cô cắn môi,"Nhưng nếu huynh và ta ở bên nhau... Ta sẽ hại chết huynh..."
"Phong Quang có biết, khi lần đầu đi vào núi Hắc Phong, nhìn thấy thành thị phồn hoa trước mắt, ta đã nghĩ gì không?"
"Nghĩ gì?"
"Nàng đúng là một con quỷ không thể tưởng tượng được."
Ngón tay hắn cong lại, khẽ véo chóp mũi cô,"Ta chưa bao giờ thấy loại quỷ nào có thể có năng lực thần kỳ như vậy. Thần kỳ hơn chính là, những người đó còn có vẻ ngoài khác nhau, nhân cách khác nhau, vận mệnh khác nhau, vì thế ta nghĩ, có lẽ trước khi tìm tới nữ quỷ làm việc ác kia, ta có thể nghiên cứu cẩn thận một chút."
Cô hừ một tiếng,"Nghiên cứu cái gì?"
"Ở trong thế giới của Phong Quang, cũng sẽ có sinh lão bệnh tử, người cũng có phân biệt phủ quý bần cùng. Ta chữa bệnh cho người nghèo, cũng đi cứu những người bị ép buộc đến đường cùng, bị quan phủ xử oan. Dần dần, người càng ngày càng nhiều lên, cũng liền có thêm một Hắc Phong Trại."
"Cho nên thế nào?"
"Thế giới mà Phong Quang sáng tạo có một bộ quy tắc phát triển riêng."
Hắn cười khế,"Đây cũng không phải ảo cảnh bình thường, vì đối với Phong Ouanda mà nói †ất cả những thứ đó đầu là chân thâ†" "Những thứ đó. chẳng qua đều bởi ta quá cô đơn mà sáng tạo ra thôi..."
Phong Quang tại hỏi hắn:
"Ngay từ lúc bắt đầu huynh đã biết ta là quỷ, ta rất hiếu kì, tiếp xúc với ta mà huynh không cảm thấy khó thích ứng sao?"
"Vì sao lại khó thích ứng?"
Hắn khẽ vuốt gương mặt cô,"Chẳng qua ta chỉ gặp bản thân nàng sau khi chết mà thôi, Phong Quang cũng không khác gì người bình thường cả."
"Nhưng ta đã chết 300 năm rồi, chẳng phải ta lớn hơn huynh rất nhiều sao?"
Hắn cười khẽế,"Không thể nói như vậy, trí nhớ của Phong Quang đã dừng lại ở năm tháng tươi đẹp nhất của nàng, thời gian chưa bao giờ khiến nàng thay đổi, nàng vẫn là... cô bé vừa mới cập kê không lâu."
"Huynh đúng là biết ăn nói."
Cô vui vẻ ôm eo hắn, cảm thấy thỏa mãn trong lòng. Chẳng qua rất nhanh, cô liền nghĩ tới một vấn đề "Ngày hôm đó... nghĩa địa chúng ta nhìn thấy kia "Theo ta suy đoán, đó là ký ức thống khổ mà Phong Quang chôn giấu đi. Ta đã từng tra sử sách, vào 300 năm trước, một trăm ba mươi hai người của Hạ gia đều chết trong lũ lụt do Giao Long dẫn phát."
Nói đến điều này, hắn hơi khựng lại, thương tiếc khẽ hôn lên khóe môi cô, hắn nhẹ nhàng nói:
"Phong Quang đã từng lập mộ bia cho họ ở thế giới của mình. Thời gian quá lâu, nàng dần dần quên mất tên của họ, những cái tên trên mộ bia cũng liền tiêu tán, những con búp bê vải đó..."
"Ta hiểu rồi."
Cô dựa vào ngực hắn, nhắm hai mắt lại"Những con búp bê vải đó cũng là do ta làm. Ta lập mộ bia cho từng người đã chết, cũng làm búp bê vải. Chỉ là về sau... Ta đều đã quên đi bọn họ."
"Đây không phải lỗi của nàng."
"Nếu không phải lỗi của ta... Vậy vì sao bây giờ chỉ có một mình ta biến thành quỷ?"
Cô nức nở,"Cha mẹ ta đều không thấy đâu nữa. Vì sao bọn họ có thể chuyển thể đầu thai, mà ta lại vẫn làm quỷ lay lắt trên thế giới này?"
Hắn vỗ nhẹ lưng cô, thở dài nói:
"Có thể trở thành quỷ, đó nhất định là vì có tâm nguyện chưa xong, hoăc là tiếc nuối hoăc là thù hân." "Phải không?"
Cô chớp mắt,"Nhưng mà ta cũng không biết mình có tiếc nuối hoặc thù hận gì..."
"Không sao cả, quên những thứ đó mới tốt cho nàng."
"Nhưng mà... Huynh nói có thể giúp ta sống lại là sao?"
"Ta cầu xin Tổ sư gia."
Hắn cười nói:
"Cũng chính là sư phụ của sư phụ ta. Ông ấy nói đồng ý giúp ta, chỉ cần ta có thể tìm được linh dược giúp nàng hoàn dương(1)"
Trong mắt cô lại nổi lên một tầng hơi nước,"Chính vì huynh đi tìm thứ này... nên mới mất đi một tay?"
"Phong Quang, ta đã tìm được rồi."
Hắn nói:
"Những người tiến vào vực sâu lúc trước, không một ai có thể sống sót đi ra, nhưng ta lại chỉ mất một cánh tay, đây là một chuyện hết sức may mắn. Đợi nàng hoàn dương, chúng ta liền có thể ở bên nhau mà không trở ngại, chúng ta sẽ thành thân, nàng thích có con, chúng ta liền sinh một đứa."
"Ta thật sự... Có thể hoàn dương sao?"
"Dĩ nhiên có thể."
Hắn cúi đầu mỉm cười, lại hôn cô một chút.
"Nếu Phong Quang không thể hoàn dương, ta liền thành quỷ ở bên nàng là được."
"Ta không cần!"
Cô bắt lấy tay hắn,"Ta muốn huynh còn sống, sống thật tốt."
"Chúng ta sẽ cùng nhau sống sót."
Giữ lòng ngực cô càng thêm dán sát vào người mình, hắn nói nhỏ bên tai cô,"Ta cam đoan với nàng."
Trên người Mạc Khanh có thương tích, hắn rốt cuộc không thể ở lại núi tuyết rét lạnh này quá lâu.
Một đêm qua đi, Tri Vi đạo trưởng liền tự mình tên núi, gọi Mạc Khanh trở về.
Mạc Khanh hết sức không nỡ, hắn vừa muốn mở miệng, Tri Vi biết hắn nghĩ gì, nên nói thẳng: nàng ấy ở lại chỗ này sẽ tốt hơn." "Mạc Khanh, huynh cứ về trước dưỡng thương cho thật tốt đi." Phong Quang mỉm cười,"Chờ huynh khỏe lên rồi thì lại đến thăm ta." xkxXkxXXXk (1) Hoàn dương: Trở về dương thế, ý chỉ việc trực tiếp sống lại ở kiếp này chứ không phải đầu thai kiếp sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận