Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 26 - Chương 88: Ngoại truyện 9 (Tạ Trạm)

Quyển 26 - Chương 88: Ngoại truyện 9 (Tạ Trạm)Quyển 26 - Chương 88: Ngoại truyện 9 (Tạ Trạm)
Đây là một câu hỏi rất kỳ quái.
Nhưng cô lại khẽ lắc đầu. Cô nói:
"Ta là Phong Quang, ta cũng là thê tử của Tạ Trạm, nhưng ngươi của hiện tại lại không phải Tạ Trạm thuộc về ta."
Đây cũng là một câu trả lời rất khó lý giải.
Nhưng Tạ Trạm lại nghe hiểu,"Hai năm sau." Nói ra ba chữ này, vẻ mặt cô bỗng hiện lên sự thống khổ mà người khác không thể nào hiểu được, hắn thấy được viên đá mắt mèo quý giá cô nắm chặt trong tay kia.
Hắn hỏi lần nữa:
"Ngươi đến từ nơi nào?"
Trong tay cô chính là viên đá mắt mèo mà A Hề Vũ tiến cống năm đó, nghe nói đó là viên đá thần mà các đời Đại Vu Khê Tù Quốc dùng để cầu phúc với thần linh, nếu như thành tâm, tất nhiên sẽ có thể hoàn thành tâm nguyện.
Chẳng qua, ánh sáng và màu sắc hiện tại của đá mắt mèo đều đã nhạt màu đi không ít.
Tạ Trạm trầm mặc trong chốc lát, hắn bình tĩnh hỏi:
"Ta của hai năm sau đâu rồi?"
Cô không trả lời.
Hắn nhìn cô, chỉ nhẹ nhàng nói:
"Bất luận là khi nào, Tạ Trạm đều không thể mặc kệ Phong Quang rời đi một mình'.
Trong bóng đêm, trăng sáng treo cao, dường như trời càng thêm lạnh. Tiếng gió thổi truyền đến giọng nói lạnh nhạt của cô,"Ta đã giết hắn."
"Thì ra là thế."
Hắn lại tiếp nhận đáp án này rất nhanh, thậm chí là không cần đoán, hắn cũng có thể hiểu rõ lý do,"Vì Phong Quang phát hiện, hung thủ giết chết Tiếu Tiếu chính là ta."
"Không sai."
Cô khó khăn nói ra hai chữ này, nước mắt đột nhiên rơi xuống, cô giơ tay lau nước mắt, nỗ lực bày ra vẻ mặt bình thường nhìn hắn, cố nén tiếng khóc nức nở:
"Ta chia †Yng nh tới trưng Dhúụ của †a eẽế diết con †a" Tiếu Tiếu đã chết, cô thật sự cho rằng do A Hề Vũ động tay, đến tận khi Nam Quốc và Vô Danh tới thăm cô, Nam Quốc nhìn thân thể Tiếu Tiếu trong quan tài băng thì liền nói cho cô biết, nàng ấy đã từng thấy chưởng pháp của Tạ Trạm... Ngay vào một khắc kia, toàn bộ thế giới của Phong Quang đều vỡ vụn "Phong Quang, ta rất yêu nàng, cũng chỉ yêu duy nhất một mình nàng mà thôi."
Cho dù lời Tạ Trạm nói lời ngọt ngào đến đâu, nhưng cô đều xem như không nghe thấy.
"Tạ Trạm là người yêu Phong Quang nhất trên thế giới này."
Cô gái áo đen nhìn chằm chằm người đàn ông áo trắng trước mặt, cô cắn môi, thong thả nói:
"Nhưng chính người đàn ông yêu Phong Quang nhất này, đã làm ra một chuyện khiến nàng ấy thống khổ suốt đời. Ngươi nói xem... rõ ràng hắn nói yêu nàng ấy, nhưng vì sao lại phải làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy với nàng ấy đây?"
Tạ Trạm hơi rũ mắt, nhìn khuôn mặt có vẻ tái nhợt vì đã khóc không biết bao nhiêu lần của cô,"Hắn chỉ thích... trong thế giới của hắn có một mình Phong Quang, mà trong thế giới của Phong Quang cũng chỉ có một mình hắn."
"Cho nên, ngay cả một đứa trẻ nhỏ bé, hắn cũng không thể chịu đựng được sao?"
Cô tiến lên một bước, bàn tay trắng bệch nắm chặt lấy cổ áo hắn "Vậy đến tột cùng hắn có nghĩ tới, ta yêu thương Tiếu Tiếu như vậy cũng vì Tiếu Tiếu là con gái của ta và hắn không?"
"Hắn đã từng nghĩ tới."
Ánh mắt Tạ Trạm khẽ nhúc nhích. Nhưng cuối cùng, hắn vẫn bại bởi cái gọi là "cảm giác không tự tin."
Tạ Trạm là một người rất dễ dàng phạm tội, chỉ cần một điều kiện nhỏ, tất cả sự hắc ám mà hắn giấu giếm đều có thể thoát ra. Ví dụ như, chuyện Tiếu Tiếu bị A Hề Vũ bắt đi... Đây chính là một "điều kiện".
Cô nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng buông cổ áo hắn ra, cô xoay người, đưa lưng về phía hắn nói:
"Ta hỏi xin Nam Quốc một loại độc dược tên là Mỹ nhân cốt."
"Đây là kịch độc thất truyền đã lâu, cần một người có nội lực cao thâm chuyển độc sang thân thể mình thì người trúng độc mới có thể sống."
Bạn cần đăng nhập để bình luận