Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 27 - Chương 42: Công lược đại thần e-sport

Quyển 27 - Chương 42: Công lược đại thần e-sportQuyển 27 - Chương 42: Công lược đại thần e-sport
"Phong Quang..."
"Em biết con đường tiếp theo sẽ không dễ đi."
Phong Quang nói:
"Nhưng em đã chuẩn bị xong tất cả. Dù bất kể loại tình huống nào xảy ra... hay có bao nhiêu người sẽ nhìn chúng ta bằng ánh mắt khác, em cũng sẽ không từ bỏ."
Nhan Phi tựa cằm lên đỉnh đầu Phong Quang, cô ấy nhắm mắt lại, vòng tay ôm Phong Quang càng thêm chặt.
Cô ấy than nhẹ một tiếng, nói thong thả mà vững vàng:
"Tôi bảo đảm với Phong Quang, con đường kế tiếp của chúng ta sẽ không khó đi... Cho dù đường có uốn lượn gập ghềnh, vì Phong Quang, tôi cũng sẽ biến nó thành đại lộ bằng phẳng."
Tay Nhan Phi nhẹ nhàng vỗ lưng Phong Quang. Phong Quang ngước mắt, chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm với đường cong hoàn mỹ của Nhan Phi. Cô rất ngoan ngoãn không nói gì, chỉ vùi đầu trong lòng Nhan Phi, chậm rãi thở ra một hơi, cảm thấy sự yên bình hiện tại cực kỳ khiến người ta quyến luyến.
Nhưng dù có là hai nữ, cũng không thể ôm ôm ấp ấp trên hành lang, nên Nhan Phi dẫn Phong Quang về phòng y tế. Nói thực ra, ở trong mắt Nhan Phi, Phong Quang vẫn còn nhỏ tuổi, Nhan Phi sâu sắc cho rằng cần phải tiếp tục củng cố tư tưởng của Phong Quang một chút. Cho dù vì cô còn nhỏ, tâm trí không thành thục mà đưa ra quyết định nhất thời, vậy Nhan Phi cũng phải biến quyết định nhất thời này thành vĩnh cửu. Tóm lại, không thể để Phong Quang có cơ hội đổi ý được.
Nhan Phi vẫn luôn biết rõ, Phong Quang không chỉ không có sức chống cự với gương mặt này của mình, mà mỗi khi Nhan Phi trìu mến nhẹ nhàng nói chuyện với cô, Phong Quang cũng sẽ tai hồng mặt đỏ.
Mỗi khi Phong Quang có thay đổi gì luôn rất dễ dàng nhận thấy được. Ví dụ như lúc này, Phong Quang được người kia ôm trong ngực ngồi trên giường, cô nghe giọng người phụ nữ ấy nói khẽ bên tai cô, khuôn mặt nhỏ này cũng sắp đỏ rừng rực lên rồi.
Nhan Phi cong khóe môi, khẽ hôn một cái lên vành tai Phong Quang, lại tiếp tục dán vào bên tai cô mà nói:
"Nếu Phong Quang tỏ tình với tôi, tôi cũng tiếp nhận rồi. Vậy về sau bất kể có xảy ra chuyện gì, Phong Quang cũng sẽ không rời bỏ tôi, đúng không?"
"Vâng "
Phong Quang khẩn trương nắm lấy góc váy mình, chỉ cảm thấy thời khắc cấp bách nhất cả đời mình đều dồn vào lúc này cả, hơn nữa, nếu so với bản lĩnh tán tỉnh kém đến mức có thể ngang với tuyển thủ game đẳng cấp đồng của mình, thì Nhan Phi quả thực chính là tuyển thủ vương giả bản lĩnh cao siêu. Phong Quang mãi vẫn không học được làm thế nào trong lúc lơ đãng lại có thể bày ra dáng vẻ quyến rũ mê hoặc người.
Đôi mắt Nhan Phi chứa ý cười,"Phong Quang khẩn trương như vậy, là đang sợ gì đây?"
"Em còn lâu mới sợ hãi!"
Theo bản năng nói xong một câu này, Phong Quang lại khẩn trương bắt được cái tay đang luồn qua áo, sờ soạng khắp chốn trên làn da cô.
Một tay Nhan Phi ôm lấy eo Phong Quang, một cái tay khác đã sớm luồn vào trong áo Phong Quang không biết từ lúc nào. Nhan Phi cũng không nghĩ đến việc thực sự "làm gì đó", tay cô ấy ngừng dao động, rất bình tĩnh hỏi Phong Quang,
"Về sau... Chúng ta sẽ phải làm chuyện thân mật hơn cả hôn môi và đụng chạm nữa, Phong Quang có thể tiếp nhận được không?"
Đây là Nhan Phi đang xây dựng tư tưởng trước cho Phong Quang, để giúp cô về sau không sợ hãi.
Mặt Phong Quang nóng lên. Một lúc lâu sau, cô cúi đầu nhỏ giọng ấp úng nói:
"Có thể tiếp nhận..."
"Không cần sợ hãi... Nhan Phi rút tay mình ra, cúi đầu, tựa vào trán Phong Quang, hai mắt cô ấy híp lại, nhẹ giọng nói:
"Tôi sẽ thật kiên nhẫn, chờ đến ngày Phong Quang thực sự lớn lên."
Sắc mặt Phong Quang đỏ bừng, qua một lúc lâu sau, cô nhìn vào mắt Nhan Phi, hỏi ra một vấn đề hết sức quan trọng.
"Vậy chúng ta... có cần chuẩn bị một... một số thứ hay không?"
"Thứ gì?"
"Ví dụ như... trồng một mảnh vườn dưa chuột trước nhà chúng ta.
Sau một lát im lặng, trong phòng y tế truyền ra tiếng cười của Nhan Phi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận