Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 22 - Chương 49: Công lược người cản thi

Quyển 22 - Chương 49: Công lược người cản thiQuyển 22 - Chương 49: Công lược người cản thi
Phong Quang tự nhận mình là một người có trách nhiệm, cô không có thể gạt ba mẹ chuyện về Ninh Dịch mãi, mà điều này quả thật cũng không công bằng với Ninh Dịch.
Ninh Dịch nắm chặt tay Phong Quang, khóe môi hơi hiện ý cười, dù không nhìn những người đàn ông khác, tư thái ngay thẳng của hắn cũng đột nhiên được bộc lộ ra.
An Đồng cười một tiếng, làm bộ như đang cảm thán mà nói:
"Chuyện tương lai, bây giờ ai có thể nói chắc được?"
Hắn chỉ thiếu điều không trực tiếp nói rõ các người tương lai sẽ chia tay. Không khí lại trở nên cực kỳ quỷ dị. Cũng may, lúc này một đám khách không mời mà đến lại phá vỡ sự trầm mặc. Một đám vệ sĩ áo đen đến mở đường, người bước vào là Lãnh Dạ đầy khí thế, còn ở bên cạnh hắn là... Tô Tường Vi, với vẻ bề ngoài càng thêm xinh đẹp.
Mà phía sau Tô Tường Vi lại là F4 vườn trường giữ vai trò hộ vệ... Nói đúng ra là ba người trong số F4 vườn trường, vì Tư Đồ Túy đang ở trong một góc, chăm sóc cô nàng Mộc Thanh Thanh vừa uống say liền nghĩ mình là chim, muốn cất cánh .
Hạ Triều trừng mắt nhìn Phong Quang, ý tứ rất rõ ràng, lát nữa ta sẽ tính sổ với con chuyện đột nhiên tìm bạn trai này.
Ông và Vương Từ đi đến chính giữa đại sảnh, cười nói:
"Không ngờ hôm nay vương tử Lãnh Dạ cũng tới, không biết vương tử đã tới nước Hoa Hạ khi nào? Sao không cho tôi biết một tiếng?"
"Ông Hạ, bà Hạ."
Lãnh Dạ rất lịch sự gật đầu, sau đó lạnh mặt nói:
"Hôm nay tôi tới chỉ vì một việc."
"Có chuyện gì, hẳn nên chờ sau khi yến hội chấm dứt hãy nói."
Vương Từ nhìn Tô Tường Vi đi theo bên cạnh Lãnh Dạ, sự mẫn cảm của phụ nữ nhắc nhở bà, khiến bà đoán ra điều gì đó.
Ninh Dịch hứng thú cong môi,"Không ngờ bọn họ còn sống."
Phong Quang nghe xong, khó hiểu ngẩng đầu hỏi:
"Anh nói không ngờ bọn họ còn sống là có ý gì?"
"Cái này à..."
Ninh Dịch hơi mỉm cười, bắt đầu Cái sang chuyện khác,"Phong Quang đột nhiên có nhiều người theo đuổi như vậy, liệu có bắt đầu cảm thấy chán ghét tôi không?"
"Đương nhiên sẽ không."
Thái dương cô giật giật,"Ninh Dịch, tôi là người đứng núi này trông núi nọ như thế sao?"
"Tôi chỉ không tự tin vào bản thân mình."
Phong Quang khựng lại, im lặng ôm lấy cánh tay hắn. Về mối quan hệ với Ninh Dịch, trước đây cô đều nghĩ có thể giấu ba mẹ cô chừng nào thì giấu tới chừng đó, cô bỗng nhiên cảm thấy dường như mình rất bạc tình. Chỉ một câu nói của Ninh Dịch đã dễ dàng gợi lên cảm giác áy náy của cô.
Ninh Dịch cúi xuống nhìn đỉnh đầu cô, tâm tình đột nhiên trở nên tốt đẹp. Hiện giờ cô như chim nhỏ nép vào người hắn, hơn nữa còn thân mật với hắn như thế trước mặt bao nhiêu người. Hắn hiểu rất rõ, đây là cô đang định công khai, tâm tình Ninh Dịch rất thoải mái, hắn hơi nghiêng mắt, ngón tay khẽ nhúc nhích, một luồng khí lạnh bỗng bắn về phía ba người đàn ông kia.
Ba người đàn ông đẹp đẽ kia bỗng nhiên cùng lúc mỉm cười, giống nhau một cách quỷ dị. Ba người bọn họ đi về phía một góc tối, khi Ninh Dịch lại lần nữa ngoái đầu nhìn thoáng qua, góc âm u kia vốn có ba bóng người, nay chỉ còn lại một bóng dáng.
Ánh mắt Ninh Dịch tối sầm lại, nhìn kỹ thêm lần nữa thì ngay cả một bóng dáng kia cũng đã không còn.
Phong Quang cảm thấy hắn cứng đờ người, cô ngẩng đầu quan tâm hỏi: "Ninh Dịch, anh làm sao vậy?"
"Không có gì."
Ninh Dịch vén tóc cô ra sau tai, dáng vẻ ôn nhu săn sóc đó không hề giống như có chuyện.
Nếu Phong Quang đã không chú ý tới mấy người kia, hắn không cần phải nói ra cho cô làm gì cả.
Nhưng thân phận ba người kia... Khóe mắt hắn hơi nheo lại, ánh mắt trầm xuống.
Mấy người kia vốn không nên tồn tại ở nơi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận